Hứa Điềm không nghi ngờ gì tin này là của một cô gái gửi cho Từ Chính Thanh.
Đây là chiếc di động mà Từ Chính Thanh sử dụng ở nơi làm việc, những người biết số này chỉ có một số giáo viên và sinh viên. Tuy nhiên, tin nhắn vừa rồi cho thấy nó được gửi từ một số không thể xác định, khả năng Từ Chính Thanh không quen biết người này, rất có thể không phải là đồng nghiệp của anh.
Lại là một học sinh không quan tâm đến vấn đề đạo đức?
Cô gái này có phát hiện ra mối quan hệ của mình với Từ Chính Thanh không?
Trong tiềm thức Hứa Điềm có chút hoảng sợ. Bạ𝐧 đa𝐧g đọc t𝒓𝗎yệ𝐧 tại ++ T 𝚁 𝗎 𝙈 T 𝚁 𝗨 Y E 𝗡.𝐕𝗡 ++
Dù đã thành niên nhưng cô vẫn còn đang là sinh viên đại học, còn Từ Chính Thanh lại là giáo viên của cô.
Cho dù ánh mắt thế tục hay từ góc độ đạo đức, mối quan hệ này đã được định sẵn là sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Ít nhất trước khi tốt nghiệp, nếu mối quan hệ này bị bại lộ, cô và Từ Chính Thanh không những phải chịu lời đàm tiếu, mà còn có thể bị trừng phạt và đuổi khỏi trường.
Đối với Từ Chính Thanh, việc quan hệ với sinh viên của mình không chỉ gây ra hỗn loạn trong đời sống riêng tư, mà còn gây ra vấn đề về đạo đức nhà giáo.
Khi yêu say đắm, hormone của mình tăng cao đến mức cô không hề nghĩ đến hậu quả, giờ đây tấm màn che đẹp đẽ đó đã bị xuyên thủng, suy cho cùng, Hứa Điềm cũng chỉ là một sinh viên, cô đã tự cho mình đã thành thục và trưởng thành, nhưng lại không có năng lực giải quyết vấn đề, nên có chút hụt hẫng.
Từ Chính Thanh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hứa Điềm, ánh mắt cô trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc nghe thấy tiếng động, cô dùng ánh mắt đờ đẫn quay sang nhìn anh, giống như người chết đuối đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mặt đang hoảng hốt.
Từ Chính Thanh vội vàng đi tới ôm lấy cô: "Sao vậy?"
"Thầy Từ..." Hứa Điềm gọi anh, giọng khô khốc, âm thanh run run không tự chủ được: "Việc của chúng ta người khác đã biết."
Từ Chính Thanh dừng lại, cau mày, cầm lấy di động trong tay Hứa Điềm.
Hứa Điềm lẩm bẩm:
"Cô ấy đến phòng giáo vụ tố cáo chúng ta thì phải làm sao? Em không muốn bị đuổi khỏi trường. Em học hành chăm chỉ để có một tương lai tốt đẹp, kiếm thật nhiều tiền, trở thành người mà em muốn, không cần làm bất cứ điều gì cho bất cứ ai, lại trở thành người mà người ta ghét..."
"Còn anh thì sao, thầy Từ... anh tốt như vậy, vì em mà sự nghiệp dạy học của anh sẽ bị vấy bẩn. Bởi vậy, cho dù anh có giỏi đến đâu, người ta cũng chỉ mắng sau lưng anh giả thanh cao, mắng anh mặt người dạ thú, mắng anh hạ lưu háo sắc."
Hứa Điềm rơi nước mắt:"Nhưng rõ ràng anh tốt như vậy."
Từ Chính Thanh ôm chặt lấy cô, ép cô nhìn mình: "Được rồi, Điềm Điềm, bình tĩnh nào. Chuyện này anh sẽ giải quyết, sẽ không có chuyện như em nói đâu."
Đương nhiên Hứa Điềm không tin, chỉ ôm Từ Chính Thanh lặng lẽ khóc.
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Còn nữa, cho dù mọi chuyện có phát triển như em nói thì đó cũng không phải lỗi của em. Điềm Điềm, anh là một người đàn ông trưởng thành, anh biết mình đang làm gì. Nếu anh không muốn, em không thể làm bất cứ điều gì thắng được lý trí của anh."
Hứa Điềm khóc một hồi, khóc đến mệt mỏi mới có thể ngủ được.
Từ Chính Thanh lau nước mắt cho cô, đắp chăn cho cô rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Đã hơn một giờ sáng, bên kia đã sớm ngủ rồi, bị đánh thức không mấy vui vẻ vui: "Tốt nhất là có việc."
Từ Chính Thanh hít một hơi điếu thuốc sắp tàn trên đầu ngón tay, trầm giọng nói: "Ba."
Khói cuồn cuộn, màn đêm khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, anh mỉm cười nói: "Con đồng ý."
Ba Từ chợt tỉnh táo lại: "Con đã thông suốt rồi?"
"Ừm, có lẽ tính cách của con thật sự không phù hợp."
Ba Từ nghe được cảm xúc trong lời nói của anh, cau mày nói: "Lại là vì nữ sinh à?"
Mẹ Từ đang ngủ cạnh ba Từ cũng bị đánh thức, sau khi ba Từ kể ngắn gọn sự việc cho bà nghe, bà vừa vui mừng vừa nghi ngờ hỏi: "Sao lần này lại thông suốt rồi hả?"
Rõ ràng lần trước còn sống chết không muốn.
Từ Chính Thanh nghĩ đến cô gái nhỏ khóc đến mắt sưng đỏ lên trong phòng ngủ, trong lòng anh tan chảy.
Anh nói: "Chuyện đã khác rồi, lần này không phải là do tin đồn".
Sau khi cúp điện thoại, Từ Chính Thanh rít một hơi cuối cùng, bóp nát mầu thuốc lá. Nicotine đi qua phổi anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.