Đời người có bao nhiêu cái 10 năm?
Giống như Dạ Nguyệt chờ Vũ Phàm 10 năm, giống như Vũ Phàm 10 năm tương tư nhìn trăng nhớ Nguyệt. Cũng có thể giống như Giai Lệ nàng, 10 năm ngậm ngùi dằn vặt vì bí mật của một người khác.
Trên bầu trời đen thẫm, trăng tỏ, mây mờ.
Không ngờ đến một ngày, chính Giai Lệ nàng cũng đau đớn thốt lên hai chữ: nếu như.
Nếu như năm ấy nàng không bị tấm chân tình của Vũ Phàm dành cho Dạ Nguyệt làm cảm động, có lẽ nàng cũng không yêu y đến như thế. Nếu không phải nàng yêu quá sâu, có lẽ cũng không làm ra những chuyện kinh thiên động địa, vì cầu oan cho y mà đánh động thánh thượng. Và nếu nàng không có tâm muốn tranh giành y đến thế, có lẽ cũng không mặt dạn mày dày mà xin thánh thượng ban hôn cho nàng.
10 năm thanh xuân trôi đi như một giấc mộng. Ngay cả Giai Lệ cũng có lúc ngạc nhiên, thì ra tuổi trẻ của nàng có thể manh động đến thế.
Nàng biết, trong tâm Vũ Phàm có vướng bận. Người y yêu không phải nàng, không sao, nàng có thể vì y mà chờ. Trong lòng Giai Lệ tin rằng cho dù y có thể chờ, nhưng cô gái ở quê nhà y thì không thể. Đời người con gái như phù dung hé nở. Liệu sẽ có người nào có thể vì y mà đánh đổi tuổi thanh xuân của mình.
Dùng dằn dây dưa. Bao nhiêu lá thư Vũ Phàm gửi về Giang Nam đều bặt vô âm tín. Chỉ Giai Lệ biết, tất cả đều được nàng chôn vùi cùng tấm chân tình của cô gái kia.
Người không vì mình trời tru đất diệt. Trên đời này không có gì tự nhiên mà có. Giai Lệ tin rằng thế, và nàng chấp nhận vì tình yêu của bản thân mình mà tạo nghiệt.
Tâm Nguyệt ra đời, Giai Lệ tưởng như thắng nhưng lại thua một cách thảm hại. Tâm Nguyệt. Trong tâm có Nguyệt. Tại sao dù là đứa con của nàng sinh ra nhưng y vẫn nghĩ về cô gái đó. Nàng có gì không bằng một kỹ nữ thanh lâu?
Giai Lệ oán hận, nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra ngoài mặt. Cô gái tên Dạ Nguyệt đó là vết gai trong lòng Vũ Phàm. Nàng chỉ có thể ôm đau thương trong lòng, tươi cười mà sống.
Thoắt cái đã 10 năm. Nàng làm mọi cách để giữ lại Vũ Phàm bên người, mặt khác nhờ người từ giang nam tung tin về Dạ Nguyệt. Lúc thì Dạ Nguyệt lẳng lơ thế này, sa đọa thế kia, rồi nàng ta lọt vào tay bao nhiêu gã đàn ông khác. Nửa đêm Vũ Phàm nắm chặt những mảnh tin báo hồi âm kia mà bật khóc. Giai Lệ lại lẳng lặng cười. Nỗi tra tấn nàng bao nhiêu năm qua cuối cùng có phải được giải thoát rồi không? Chuyến đi về giang nam lần này có lẽ sẽ là kết thúc.
Giai Lệ đặt cược tình yêu của mình, đặt cược cả tình yêu của Vũ Phàm có đủ lớn để cảm thông cho ả kỹ nữ kia không. Đồng thời cái nàng đặt cược cũng là lòng tự tôn của Dạ Nguyệt.
Bao nhiêu cô gái có thể tha thứ khi bị người mình đợi chờ 10 năm phản bội? Giai Lệ thừa nhận, việc Tâm Nguyệt tông trúng Dạ Nguyệt chỉ là tình cờ, nhưng cho dù không có việc đó đi chăng nữa, cái nàng muốn Dạ Nguyệt thấy, nàng ta cũng sẽ nhìn thấy.
Nữ tử trên thế gian này vừa sinh ra đều đã đáng thương. Dạ Nguyệt đáng thương, nàng cũng đáng thương. Thế nhưng nếu trong hai người chỉ có một người được hạnh phúc, Giai Lệ thật sự không đủ cao thượng để nhường lại cho người kia. Những gì nàng làm chỉ có thể đến thế mà thôi.
Cũng không biết là may mắn hay oan nghiệt. Lúc Vũ Phàm hẹn gặp Dạ Nguyệt, nàng trốn ở một góc khuất nhìn thấy. Thế nhưng đến lúc nhìn được kết cuộc, nàng không thể cười, ngược lại còn ôm lấy bản thân mình, đau đớn òa khóc.
Hình ảnh Dạ Nguyệt ngã xuống, cả đời này nàng cũng không thể quên được.
Nàng thật sự, thật sự không muốn đi đến kết cuộc này. Nàng chỉ muốn Vũ Phàm ở lại bên cạnh mình, thật sự không nghĩ…
Bên kia sân Mạch Phi ôm lấy Dạ Nguyệt khóc thảm thiết. Nơi này Giai Lệ cũng khóc, nhưng cũng không biết là nàng khóc cho bản thân mình hay Dạ Nguyệt.
Trong đầu nàng thật sự chỉ có một suy nghĩ: nếu Vũ Phàm biết, nếu Vũ Phàm biết… Nếu thật sự để Vũ Phàm biết, đời này nàng cũng đừng hòng thắng nổi Dạ Nguyệt.
Vì vậy, nàng chỉ có thể ôm lấy bí mật này mà sống.
Nhưng một bí mật, liệu có thể mãi mãi tồn tại sao?
—
Đời người có bao nhiêu cái 10 năm?
Đôi khi, tỉnh lại giữa cơn mê mơ hồ, Vũ Phàm vẫn tự hỏi mình câu này. Những lúc đó, y sẽ lại bước đến bên cửa sổ nhìn lên ánh trăng treo phía xa xa. Ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra sắc màu mê muội không sao hiểu thấu.
Bất giác y sẽ lại thì thầm: “Dạ Nguyệt, muội sống tốt chứ?”
Nhớ đến 10 năm trước, khi y lặn lội từ kinh thành trở về cũng để hỏi một câu như vậy, Dạ Nguyệt chỉ cười như có như không. Nàng nói: “Huynh muốn nghĩ thế nào cũng được?”
Nghĩ thế nào cũng được? Sao lúc ấy nàng không hỏi, 10 năm qua y sống thế nào?
Mười năm rồi lại mười năm. Mỗi đêm y vẫn bước đến bên cửa sổ, bởi vì có người nào đó từng nói, thấy trăng cũng như thấy Nguyệt. Ly biệt bấy nhiêu năm, lúc y trở về nàng đã nằm trong vòng tay kẻ khác, còn y cũng đã có người nâng khăn sửa túi bên cạnh.
Vài tháng sau khi trở về kinh thành, y thường xuyên nhìn thấy nàng.
Có khi đang hối hả với sổ sách trong cửa hàng, bất giác y sẽ nhìn sang bên kia đường, thấy một tà áo trắng mảnh khảnh đang vẫy tay chào y. Nụ cười của nàng hồn nhiên trong vắt.
Cây bút trong tay y rơi xuống. Y lao như chạy ra ngoài, nhưng vừa lúc bóng dáng kiều mị kia cũng chợt biến mất.
Chỉ là ảo mộng sao? Y không tin, nếu là mộng sao lại có thể chân thật đến nhường ấy.
Nhưng nếu là thực tại, sao y lại không thể chạm đến nàng?
Có lúc đồng sàng cộng chẩm, Giai Lệ quyến rũ y, y cũng sẽ không từ chối mà làm trọn đạo nghĩa phu thê với nàng ấy. Thế nhưng vào những lúc cao trào nhất, gương mặt kiều mị dưới thân y sẽ lại đột nhiên biến đổi. Những lúc ấy y lại bật dậy, dục vọng trong người cũng như tiêu tán. Đột nhiên y muốn hỏi, lúc này phải chăng nàng cũng đang nằm trong lòng người khác, để hắn ta hưởng thụ những gì mà lẽ ra chỉ y mới có thể nhìn thấy hay không?
Biết điều đó thật sự rất buồn cười, nhưng tâm Vũ Phàm vẫn đau.
Có thể y yêu quá nhiều, quá chấp nhất với mối tình này, thế nên không trách được khi sau đó, y mắc bệnh nặng nhiều tháng liền, có khi ho ra cả máu. Giai Lệ cuống cuồng tìm đại phu về chữa trị cho y. Hết thảy đều bảo y không có chuyện gì, viết đại khái vài đơn thuốc rồi ra về. Những lúc ấy y lại cười cười. Y hiểu, cơ thể mình vốn chẳng có gì. Bệnh của y vốn là tâm bệnh.
Sức khỏe y dần tốt lên, nhưng cũng không hẳn như người bình thường. Hầu hết vào khi trời trở lạnh y lại ho ra máu. Khi nhìn vào màu tuyết trắng xóa bên ngoài kia, y lại nhớ đến nụ cười năm đó của Dạ Nguyệt. Năm đó nàng từng nói, cả đời này nàng đều chưa từng nhìn thấy tuyết. Nếu một ngày y đỗ đạt công danh, nhất định phải mang nàng đi ngao sơn ngoạn thủy, để tâm nguyện của nàng có thể trở thành sự thật.
Y vén màn, nhìn vết máu đỏ tươi trên nền trắng, đột nhiên tự hỏi, Mạch Phi có thay y thực hiện tâm nguyện đó cho nàng hay không.
Qua được vài năm, bệnh của y lại nặng hơn, lúc này các cửa hàng đều phải dựa vào Giai Lệ chống đỡ. Y nằm liệt giường. Mỗi ngày mỗi ngày dường như đều chờ đợi thời khắc cuối cùng cùa mình đến.
Lúc này y mới thật sự hiểu được, không có nàng bên cạnh, thành công của y, mộng tưởng của y, tất cả đều có thể chôn vùi cùng với tình yêu dành cho nàng.
Vào thời khắc y tưởng như sắp kết thúc cõi đời, Giai Lệ mang một bức thư đến cho y. Tay y run run, cảnh sắc trước mặt tưởng như nhòe đi khi nhận ra nét chữ của Dạ Nguyệt. Nàng vẫn khỏe, còn viết thư hỏi thăm y. Có phải nàng đã tha thứ cho y rồi không? Y vừa vuốt ve nét chữ trên thư vừa khóc. Nếu như không còn hận, có phải sau này gặp lại, nàng cũng sẽ xem y như những người khác không. Nụ cười trên môi lại trở nên đau đớn.
Có lẽ, y sẽ vui sướng hơn nếu nàng có thể hận y cả đời. Ít ra, như thế chứng tỏ nàng vẫn còn nhớ đến y.
Y xem lá thư ấy như trân bảo. Mỗi ngày đều lấy ra xem, ngón tay mân mê từng nét chữ trên đó, Giai Lệ nhìn thấy cũng không nói gì. Có lẽ, tâm nàng ấy cũng thật sự đã chết.
Thỉnh thoảng sau đó Dạ Nguyệt sẽ lại viết thư cho y, y phúc đáp cho nàng. Những lá thư dần cứu lấy mạng sống y. Tâm trạng của y dần dà trở thành chờ mong. Nếu y chết, làm sao còn có cơ hội nhận lấy thư nàng?
Thoáng cái mà đã 10 năm. Thì ra y đã sống một cách lay lắt 10 năm rồi.
Thời gian như một giấc mộng, thoắt đó mà Tâm Nguyệt cũng đã đến tuổi cập kê. Giai Lệ muốn xếp đặt hôn sự với con trai một phú hộ trong thành cho nó, như Tâm Nguyệt từ chối. Con bé dùng dằn mãi rồi mới bảo đã có ý trung nhân. Qủa nhiên chẳng lâu sau, mai mối dẫn một chàng trai đến cầu hôn Tâm Nguyệt. Vũ Phàm ngồi trên ghế, khi nghe đến cái tên Mạch Phi Phàm, tách trà trong tay y rơi xuống, vỡ tan.
Mạch Phi Phàm. Y cười nhạt. Số phận sao lại có thể trêu ngươi đến thế? Đứa trẻ này là con của Tiểu Nhu và Mạch Phi sao?
Mạch gia cũng có thể coi như là một gia tộc lớn trong kinh thành. Vũ Phàm nhìn thần thái Phi Phàm hiên ngang anh tuấn như chính cái tên của nó, bất giác mỉm cười hài lòng. Duyên phận cũng được, oan nghiệt cũng thế. Dù sao đã định trước y và Dạ Nguyệt sẽ dây dưa cả đời. Nếu để hai nhà kết thông gia, chẳng phải y sẽ có cơ hội gặp Dạ Nguyệt nhiều hơn sao?
Lúc đoàn người vơi bớt, Giai Lệ nấn ná một lúc rồi cũng dẫn Tâm Nguyệt vào phòng trong, Vũ Phàm mới đề cập đến vấn đề y đã băn khoăn bấy lâu nay.
-Dạ Nguyệt cô cô của con vẫn khỏe chứ?
Ánh nhìn của Phi Phàm có vẻ sững sốt, nhưng ngay sau đó hắn trấn tĩnh lại được. Hắn cười cười, vẻ khó hiểu, lại có đôi chút châm biếm. Có thể nhận rõ hắn cũng không ưa gì vị nhạc phụ này:
-Bá phụ, người đừng đùa chứ. Dạ Nguyệt cô cô đã mất 10 năm rồi. 10 năm trước, sau khi gặp bá phụ thì cô cô cũng từ giã cõi đời rồi.
-Ngươi nói gì?
Vũ Phàm đứng bật dậy, thân người run rẩy, rồi khi nhận ra sự kiên định trong mắt Phi Phàm, y phun ra một ngụm máu, lăn ra bất tỉnh.
…
Nếu hỏi 10 năm rốt cuộc dài đến thế nào, chi bằng cứ nhìn vào Mạch Phi Phàm.
Năm đó Dạ Nguyệt cô cô của hắn từ giã cõi đời, hắn vẫn chỉ là thằng bé 7, 8 tuổi. Có thể nói, trên đời trừ cha mẹ ra thì cô cô chính là người hắn thương yêu nhất.
Hắn nhớ, trong đám tang của Dạ Nguyệt, mẹ hắn khóc thảm thiết, thỉnh thoảng người lại ngẩn nhìn về phương bắc xa xôi, ánh mắt ánh lên sự oán giận.
-Nếu đã đi tại sao còn trở lại? Sao lại có thể tàn nhẫn với tỷ tỷ như vậy?
Mẹ hắn vẫn lẩm bẩm không ngừng. Hắn đứng bên cạnh mẹ, tay nắm chặt tay người. Năm đó hắn đã biết Dạ Nguyệt cô cô của hắn mãi mãi cũng không thể trở lại. Và Mạch gia của hắn và Diệp gia, đời này cũng không thể đội trời chung.
Nhưng có một số việc, không thể nói lãng quên là lãng quên, cũng không phải nói từ bỏ là từ bỏ. Giống như năm đó, một thiếu phụ trẻ đột nhiên tìm đến Mạch phủ ở kinh thành. Khi đó hắn đã theo cha làm ăn được vài năm rồi, bôn ba vốn cũng thành thói quen. Nhìn thấy hắn, người thiếu phụ ngẩn ra một lúc, rồi quỳ xuống xin cha hắn giúp đỡ.
Lúc ấy hắn mới biết tình cảnh thê thảm của Diệp Vũ Phàm. Nói thật thì hắn cảm thấy rất thỏa mãn, oán nghiệt của người này cả đời cũng không thể trả hết. Vốn hắn đã nghĩ cha hắn cũng nghĩ như thế.
Có những người mãi mãi cũng không thể buông chấp niệm. Giống như Dạ Nguyệt cô cô với Diệp Vũ Phàm, cũng giống như cha hắn đối với cô cô. Thi thoảng, vào giữa đêm, hắn sẽ lại thấy cha ngồi tĩnh lặng trong thư phòng, tay cầm lấy tấm khăn của cô cô mà mất hồn. Hôm ấy sau khi Đường Giai Lệ rời khỏi, cha hắn lại gọi hắn đến thư phòng. Hắn nhìn mảnh khăn trên tay cha, sững sốt một lúc. Ông chưa từng để mẹ hắn hay hắn thấy chiếc khăn này cả.
Mạch Phi yêu cầu hắn giả chữ viết của Dạ Nguyệt gửi cho Vũ Phàm.
Việc này đối với hắn là chuyện dễ như trở bàn tay. Trên đời này, nếu có 1 người có khả năng viết chữ hệt như cô cô thì chỉ có thể là hắn, bởi từng nét chấm phết của hắn là một tay Dạ Nguyệt dạy cho.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, Mạch Phi chỉ cười nhạt. Ngay cả hắn cũng không ngờ người cha ngày thường nhân từ của hắn lại có thể nói ra những lời như thế.
-Chết thì dễ cho y quá. Ta muốn đời này y phải đau khổ, phải chịu nỗi đau dày vò về tinh thần và thể xác, giống như Dạ Nguyệt.
Lời của cha cũng là lệnh. Từ đó hắn bắt đầu mạo danh Dạ Nguyệt gửi những lá thư thăm hỏi về cho Vũ Phàm. Nghe đâu nhờ thế mà tình hình Vũ Phàm khá hơn một tí, cũng chẳng ngờ y có thể sống nhây đến thế. Có lúc hắn cũng bắt đầu chán nản trò chơi này. Hắn không phải người trong cuộc, hành hạ tinh thần một người suốt chừng ấy năm, quả thật hắn không đành lòng.
Chẳng ai nói trước được số phận. Nếu hắn không giả chữ viết Dạ Nguyệt, nếu hắn không gặp Tâm Nguyệt trong lễ hội đèn lồng, nếu hắn không hạ bút tích tặng nàng một bài thơ… có lẽ mọi chuyện đã khác đi rất nhiều.
Lúc hắn nói với cha hắn sẽ cưới Tâm Nguyệt, đôi mày đã điểm phong sương của cha hấp háy ít nhiều. Nhưng cha hắn cũng là người rất công tư phân minh. Nợ ai người nấy gánh. Oan nghiệt mà Diệp Vũ Phàm và Đường Giai Lệ đã gieo, qua chừng ấy năm cũng đủ rồi.
Sau chuyến ghé thăm của hắn, nghe đâu Diệp Vũ Phàm bệnh cả tháng trời mới gượng dậy nổi. Việc đầu tiên y làm sau khi ngồi dậy được là gọi hắn tối. Y muốn hắn đưa y đến thăm Dạ Nguyệt.
Hắn đồng ý, nhưng với điều kiện hôn lễ với Tâm Nguyệt phải được thực hiện trước. Một tháng sau đó, hắn đưa Diệp Vũ Phàm cùng tân nương mới cưới về quê nhà ở giang nam. Đường Giai Lệ tiễn bọn hắn đi mà khóc hết nước mắt.
Nửa đời tính kế, nửa đời hơn thua tranh đấu, đến cuối cùng cô ta cũng không giữ được gì cho riêng mình.
Nhìn thấy Tâm Nguyệt nước mắt lưng tròng, bỗng dưng môi hắn nhếch nhẹ. Bất giác hắn tự hỏi có phải mình cũng bỉ ổi như Đường Giai Lệ, tính kế với người mình yêu nhất hay không? Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại trấn tĩnh.
Đường Giai Lệ sai, vì trong lòng Diệp Vũ Phàm vốn không hề có cô ta, còn hắn, Tâm Nguyệt liệu có thể hạnh phúc mà không có hắn bên cạnh sao?
Nghĩ đến đó hắn lại mỉm cười. Tâm Nguyệt. Sau hồi phong ba bão táp này, chúng ta sẽ sống thật tốt. Ta muốn cùng nàng nắm tay đi đến bạc đầu.
…
Về đến giang nam, Vũ Phàm trú ngụ trong gian nhà cũ của Dạ Nguyệt. Mỗi ngày y đều đến thăm nàng.
Đường có xa, tóc có bạc, bước chân đã mỏi, cũng không đau xót bằng việc không có nàng bên cạnh.
Lời ước hẹn thiên trường địa cửu chẳng qua cũng chỉ là một hồi sương gió. Mây tạnh, mưa cũng ngừng. Câu chuyện cổ tích cuối cùng lại hóa thành đùa cợt.
Trên ngọn đồi này năm đó, y nói lấy nàng làm vợ, nói sau khi tái dựng Diệp gia sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc.
Bao nhiêu năm trôi qua, y vẫn cho rằng nàng vẫn ở phía sau, cho rằng chỉ cần y quay đầu lại sẽ nhìn thấy nàng. Chỉ là không ngờ, ngọn đồi này mãi mãi vẫn còn đó, nhưng y và nàng thì đã âm dương cách biệt.
Tay y vuốt nhẹ lên tấm bia của nàng. Không cầu kỳ hoa mỹ, chỉ một chữ “Nguyệt” cũng làm mắt nhòe lệ.
Dạ Nguyệt, 10 năm qua muội ở thế giới bên kia có phải là rất cô độc không? Muội sợ bóng tối đến như vậy, trước đây chỉ cần có một làn gió lùa vào cửa thôi cũng khiến nàng thức giấc, sao lại có thể chịu được đây?
Dạ Nguyệt, chúng ta không thể cùng nắm tay đến bạc đầu, ít ra khi chết ta cũng có thể ở bên cạnh muội. Nếu thật sự có kiếp sau, có phải muội vẫn đứng bên bờ Vong Xuyên đợi ta không?
Y ngã vật xuống đất. Trên đỉnh đầu, ánh trăng réo rắc mời gọi. Trong khoảng khắc cuối cùng đó, lần đầu tiên y cảm thấy được giải thoát.
Dạ Nguyệt, cuối cùng thì Vũ Phàm ca cũng có thể đến gặp muội rồi.
Lúc vợ chồng Tâm Nguyệt và Phi Phàm về đến biệt viện, trên bàn chỉ còn lại một mảnh giấy:
-“Chăm sóc tốt cho con gái ta. Sau khi ta mất, chôn ta cùng với Dạ Nguyệt, lưu danh lại cho Dạ Nguyệt, ái thê của ta.”
Tâm Nguyệt nghe xong òa khóc nức nở. Phi Phàm ôm lấy nàng, ánh mắt lại lướt xa xa về phương bắc. Ít ngày sau đó kinh thành truyền đến tin đại nương của Diệp gia vì quá xót thương chồng, để lại toàn bộ gia sản cho con gái, quy y cửa phật.
Gã thiếu niên lại nhìn đến thê tử trong lòng mình mệt mỏi thiếp đi.
Dạ Nguyệt cô cô, một hồi ân oán, một hồi oan oan tương báo này, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Nếu thật sự có bờ Vong Xuyên, có cầu Nại Hà, bao nhiêu năm trôi qua có phải người vẫn chờ Vũ Phàm thúc không?
~ HẾT
~