Vọng Nhân Kỉ


Lúc tờ mờ sáng, trời bỗng trút một cơn mưa rất lớn.

Gió thổi vô cùng dữ dội, phải nói là còn hơn những lần trước.

Nếu là căn nhà cũ trước kia của Hạ Nhiên, thì có lẽ nó đã bật nóc mà bay lên không trung luôn rồi.

Nhưng cũng may, căn nhà đã được Khương Vũ sửa lại vô cùng chắc chắn.

Chỉ có thể nghe được từng đợt mưa cùng gió dội ào ào vào vách tường bằng tre.

Khoảng hai canh giờ sau, mưa cũng đã ngừng, nhưng có một điều khác lạ, chính là không khí ngày một lạnh, rất lạnh.

Đến cả Hạ Nhiên cũng cảm thấy có điều không đúng.

Nếu chỉ là trời mưa cũng không lạnh đến mức này, cứ giống như là đang ở trong một hầm băng vậy, với lại hiện tại là mùa hạ, đã không nóng bức thì thôi, sao lại lạnh lẽo đến mức này?
Nàng vội bật tung giường chạy ra xem thử.

Cảnh tượng trước mắt quả thật không thể nào thốt nên lời.

Là tuyết!
Tuyết đã phủ kín cả khoảng sân trống trước nhà Hạ Nhiên.

Phủ lên trên cả hàng tre xanh mơn mởn gần đó một lớp rất dày.

Hạ Nhiên láo liên đôi mắt nhìn một hồi, cuối cùng phát hiện một bóng người cao cao, xiêm y màu lam đang đứng cách đó không xa.

Y cũng đang ngước đầu xem xét mọi vật xung quanh.

Hạ Nhiên tiến lại gần, hốt hoảng hỏi: “Chuyện.....chuyện gì thế này?”
Khương Vũ trầm ngâm, hướng mắt về khoảng không gian bị bao trùm bởi tuyết trắng xoá phía trước: “Ta cũng không rõ, nhưng có thể liên quan đến nơi mà cô nương cảm thấy kì lạ kia.”
Hạ Nhiên há hốc mồm: “Sao lại như vậy được cơ chứ, chuyện này sao có thể?”
Khương Vũ nói: “Trước tiên nhờ cô nương đưa ta đến xem xét nơi hôm qua đã nói đi, ta nghĩ ta sẽ tìm được nguyên do.”
Hạ Nhiên vội gật đầu: “Được được, đi ngay, đi ngay!”
Hai người vội vã ra khỏi nhà.

Đi được một lúc, tuyết lại bắt đầu rơi nhưng không quá dày.

Cây cối và đường đi phía trước cứ như bị che bởi một lớp màng trắng mỏng, lúc ẩn lúc hiện.

Mặt đất cũng vô cùng trơn trượt, hơi lạnh toả ra từ tứ phía, khiến Hạ Nhiên không khỏi rùng mình.

Nàng lấy hai tay xoa xoa vai mình, đôi môi dần trở nên tím tái.

Đúng lúc này, có một chiếc áo ngoài màu xanh đậm đã khoắc lên vai nàng.

Hạ Nhiên khẽ giật mình quay sang nhìn người bên cạnh, y nói: “Áo này giữ nhiệt rất tốt, không cần ngại“.

Hạ Nhiên nghe vậy, khẽ gật đầu một cái, rồi cả hai tiến nhanh về phía trước.

Đi được một lúc Hạ Nhiên hỏi: “Này, huynh xem, không lẽ sắp tận thế rồi chứ, bữa mưa, bữa nắng, đến hôm nay lại có tuyết rơi, không phải ông trời nổi giận rồi chứ?”
Khương Vũ lắc đầu: “Không phải đâu, mọi chuyện cứ đến đó xem trước đã.”
Dừng một lát y quay sang hỏi Hạ Nhiên: “Nhưng mà có điều, sao cô nương biết nơi đó có điểm lạ?”
Hạ Nhiên đưa tay lên xoa xoa rồi khà hơi ấm vào lồng bàn tay: “Nói ra ta cũng không hiểu, chả là....ta..ta nằm mơ!”
“Mơ?”
Hạ Nhiên cười khổ: “Ta biết huynh sẽ bất ngờ mà, haha.”
“Không có, nói tiếp đi, cô nương mơ thấy gì?”
Hạ Nhiên nói: “Ta mơ thấy mình lạc vào nơi đó, đi mãi đi mãi thì tìm thấy một tia sáng, liền chạy nhanh tới đó, giấc mơ tới đó cũng ngừng luôn, mà cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Mới đầu ta cũng chẳng quan tâm, đến một hôm, ta hái măng đi qua thì thấy nơi đó thực sự rất lạnh rất u ám, rất khác thường ngày luôn, nên có tiến lại gần xem thử.

Nào ngờ vừa bước vào, thì có cái gì đó vô hình cứ như là bấu víu lôi lôi kéo kéo, lầm bầm bên tai.

Lúc đó ta mới giật mình, vùng chạy ra ngoài, từ hôm đó, không dám đến gần nơi đó nữa.”
Khương Vũ im lặng nghe một hồi, càng nghe sắc mặt càng kém: “Được rồi, lát nữa có việc gì cứ nấp sau ta đi, đừng chạy lung tung.”
Hạ Nhiên nhìn khuôn mặt không rõ biểu tình của y, theo quán tính mà ngơ ngác gật đầu: “À, được!”
Tuyết ngày càng dày hơn.

Đường đi phía trước cũng đã hoàn toàn bị một màu trắng bao phủ.

Tốc độ của hai người cũng giảm đi một nửa, vì vừa đi, vừa phải dò đường.

Lúc này, Hạ Nhiên một tay vịn chiếc áo trên vai, một tay đặt ngang trán, bước từng bước ngược gió mà đi thì bỗng va phải một người.

Dù bốn bề đã nhuộm một màu trắng xoá, thế nhưng nếu đứng ở khoảng cách gần như thế thì Hạ Nhiên cũng có thể lờ mờ đoán được người đó là ai, nàng chần chừ cất tiếng gọi: “Nhị....Nhị thẩm, là thẩm sao?”
Người kia nghe nàng hỏi cũng dừng lại đáp: “Phải phải, là thẩm đây!”
Hạ Nhiên: “Sao thẩm lại đi nhanh thế, tuyết lớn như vậy đi nhanh quá sẽ bị ngã đó.”
Nhị thẩm giọng khẩn trương: “Không vội không được, không vội không được! Tiểu Bảo nhà thẩm không hiểu sao vết thương ở chân của nó lại ngày một sưng to hơn, la khóc om sòm, giờ thẩm phải chạy đi gọi đại phu ngay đây!”
Hạ Nhiên nghi hoặc nói: “Vết thương nào chứ, sao lại như vậy?”
Nhị thẩm nói: “Là vết thương lần trước nó bị té trên núi đó.”
Đến đây, nàng mới chợt nhớ ra, nhưng mà...rõ ràng không phải Từ bá nói chỉ bị trầy nhẹ thôi sao.

Huống hồ đã qua lâu như vậy có lẽ đã lành rồi, sao đột nhiên lại tái phát như thế.

Dù chưa biết nguyên do, nhưng không hiểu sao Hạ Nhiên lại cảm thấy cực kì bất an.

Lúc này một giọng nói trầm thấp phía sau nàng vang lên: “Đưa ta đến xem thử.”
Hạ Nhiên nghiêng đầu nhìn y, rồi lại nhìn Nhị thẩm: “Nhị thẩm, thẩm đưa tụi con về đó xem thử đi!”
Nhị thẩm:“Nhưng mà, vị bằng hữu này, đâu phải đại phu, sao có thể...”
Hạ Nhiên chưa để bà nói hết lời đã chạy đến bên cạnh, kéo ngược về: “Không không, vị này còn lợi hại hơn cả đại phu nữa, nhanh lên nhanh lên nhị thẩm, không là không kịp mất!”
Hạ Nhiên một mực lôi kéo, cuối cùng Nhị thẩm cũng đành theo cả hai quay ngược trở về nhà.

Chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc e é của trẻ con phát ra, là tiếng của tiểu Bảo, nó ôm lấy cha mình vừa khóc vừa la: “Cha ơi, ông ơi, con đau quá huhu!!”
Trong nhà, Từ bá và Nhị thúc đứng ngồi không yên.

Từ bá thì đi tới đi lui còn Nhị thúc thì vỗ vỗ lưng nó.

Chợt có tiếng mở cửa, hai người đều ngước lên mừng rỡ nhưng khi thấy người vào không phải đại phu liền có chút hụt hẫng, Từ bá nhìn Khương Vũ nói: “Vị này là ai vậy...là..là đại phu sao?”
Hạ Nhiên vội chạy đến đỡ lấy tay ông:“Huynh ấy không phải đại phu, nhưng huynh ấy có thể giúp, bá đừng lo lắng, cứ ngồi xuống trước đã.” Nói đoạn nàng định kêu Khương Vũ vào xem thế nào, nhưng nào ngờ y đã vào trước một bước, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Bảo đang la khóc ỉ ôi, nhìn một hồi, sắc mặt của Khương Vũ càng tối sầm xuống, hai bên lông mày nhíu chặt lại.

Hạ Nhiên cảm nhận được chuyện chẳng lành, lên chạy sang ngồi xuống bên cạnh y, ấp úng hỏi: “Sao..sao rồi?”
Khương Vũ không rời mắt khỏi vết thương đang sưng tấy kia, thấp giọng nói: “Có yêu khí, vết thương này chắc chắn bị thứ gì đó nhiễm yêu khí, hoặc là....”
Hạ Nhiên không khỏi sốt ruột: “Hoặc là....hoặc là thế nào?”
Khương Vũ: “Hoặc là do một loại yêu quái gây ra!”
Cả gia đình Từ bá, bao gồm cả Hạ Nhiên đều kinh hoàng trước câu trả lời của này.

Ngược lại ánh mắt của y không hề có chút dao động, như là khẳng định điều này chính xác mười mươi.

Từ bá giọng run run: “Sao...sao lại có yêu quái ở đây được chứ, trước giờ ở đây đều rất bình yên mà, không thể nào!”
Khương Vũ vẫn bình tĩnh, trả lời rõ ràng từng câu từng chữ:“Trước đây không có, nhưng hiện giờ thì không chắc được.”
Hạ Nhiên: “Vậy phải làm sao bây giờ, huynh có cứu được không?”
Khương Vũ im lặng một lát rồi khẽ gật đầu: “Được, nhưng có lẽ sẽ hơi đau một chút.”
Hạ Nhiên nói: “Được thì mau đi, mau lên, mau lên!” Dứt lời, nàng tiến lại gần giữ chặt Tiểu Bảo nói khẽ: “Tiểu Bảo ngoan, vì ca ca này sẽ giúp đệ, ráng chịu đau một chút, sẽ hết nhanh thôi.” Nghe nàng nói, Tiểu Bảo ráng gắn gượng gật đầu một cái.

Khương Vũ xem xét vết thương trên chân tiểu Bảo một lượt nữa, rồi chầm chậm đưa hai ngón tay khép lại, một luồng sáng màu xanh xuất hiện.

Y nhẹ nhàng chạm nhẹ vào bề mặt vết thương đang sưng tấy kia.

Luồng sáng trên tay bao bọc lấy vết thương rồi từ từ hút ra từ đó một làn khói đen.

Tiểu Bảo “a” một tiếng chói tai rồi ngất đi trên tay Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên bị tiếng la kia của tiểu Bảo làm cho giật mình, nàng nhìn vết thương đang từ từ khép miệng lại, giọng run run hỏi: “Xong....xong chưa?”
Thấy Khương Vũ đứng dậy nói “Ừ”, lúc này Hạ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay đang nắm chặt lấy vai Tiểu Bảo cũng phần nào buông lỏng.

Nhị thẩm đứng đó khóc từ nãy đến giờ, vừa thấy Tiểu Bảo ngất đi liền chạy đến bên cạnh nó, giọng nức nở: “Con ơi là con! Sao lại thế này chứ!?”
Hạ Nhiên: “Không sao rồi Nhị thẩm, thẩm đừng khóc nữa.” Nàng đứng dậy, để cho Tiểu Bảo ngã vào vai của Nhị thẩm, chạy đến hỏi Khương Vũ: “Khương Vũ huynh, Tiểu Bảo khi nào mới tỉnh lại?”
Khương Vũ: “Lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, không sao đâu.” Y im lặng một lúc rồi hỏi Từ bá đang đứng gần đó:“Lão bá, vết thương của tiểu đệ này là có từ bao giờ thế?”
Từ bá khuôn mặt buồn rầu, nghe có người hỏi liền choàng tỉnh: “À, là lần trước, thằng nhóc này trốn lên núi chơi, lúc chạy về khuôn mặt vô cùng hớt hãi, bọn ta hỏi nó là chuyện gì, nó nói là bị té, còn nói là nhìn thấy một cái gì đó phát sáng nữa.

Mà lúc đó vì bọn ta chỉ lo xem xem nó có bị thương ở đâu không cho nên...aizz.”
Hôm đó, quả thật là Tiểu Bảo đã trốn lên núi chơi.

Đi đến một nơi lại thấy có vật gì đó phát ra ánh sáng vô cùng kì lạ, nên hiếu kì tiến lại gần.

Nào ngờ khi vừa đến được vài bước thì giống như có vật gì đó cản lại, khiến nó giật mình nên bị té.

Đến khi trở về thì chỉ thấy trầy một chỗ nhỏ ở dưới chân.

Thấy cũng chẳng có gì nghiêm trọng nên cả nhà Từ bá cũng không hỏi tới nữa.

Huống hồ là lời trẻ con nói, nên họ chẳng thèm tin.

Nào ngờ sự việc hôm nay lại thành ra thế này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui