Võng Phối Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần


Lạc An vừa đến ký túc xá đã nhận được một cái ôm thiệt chặt của Đường Long Phi, cậu ta hò hét ầm nhà: “An An bảo bối của tôi, cuối cùng thì cậu cũng về rồi, tôi nhớ cậu chết đi được, nào moah moah moah nào.” Nói xong còn chu mỏ dính lên mặt cậu.
Lạc An nhấc tay chặn cái mỏ của cậu ta lại: “Tối nay tớ sẽ ra ngoài ăn cơm, đợi tớ về rồi cậu làm lại sau nha.”
“Ra ngoài ăn?” Hai mắt Đường Long Phi phát sáng lấp lánh, “Xin hãy mang theo tớ đi.”
“Không được.” Lạc An kiên quyết từ chối, “Tớ có thể mang đồ ăn về cho cậu.”
“Ồ~~” Đường Long Phi cười đầy bỉ ổi, “Có vấn đề nha, đi cùng nàng nào? Cùng lớp mình à?”
Lạc An không muốn bị cậu ta biết xu hướng tình dục của mình nên cứ giả vờ thừa nhân, dù sao Trịnh Thư Nam cũng không biết: “Không phải là người trong lớp mình, còn chưa xác nhận quan hệ.”
“Wow, thật luôn hả, nếu xác nhận rồi nhớ đưa đến đây để anh đây xem sao.” Đường Long Phi cực kỳ hâm hộ, nói: “Cậu nói xem, nếu bị đám con gái trong lớp mình biết thì có biết bao người đau lòng đây, vốn dĩ con trai đã không nhiều, nước phù sa còn chảy sang ruộng nhà người khác.

Nhưng An An là “chị em tốt” của đám con gái, yêu đường cũng chả sao đâu.” (Sên: Chỗ này raw là 男闺蜜 nghĩa là “khuê mật nam”, bạn tốt của con gái mà là nam, nên mình để trong ngoặc cho đỡ dài dòng.)
Lạc An bó tay với tên này, cậu đẩy người ra rồi trèo lên giường gõ tiếp bản thảo.
Viết được khoảng hơn một tiếng thì Trịnh Thư Nam gọi điện đến, “Tiểu An, tôi đến cổng trường em rồi.”
Lạc An lập tức trèo xuống, vừa trèo vừa nói: “Anh đợi em chút, em ra ngay đây.”
“Ừ, không cần vội.” Giọng nói của Trịnh Thư Nam nhiễm đầy ý cười, âm thanh dịu dàng khiến hai tai Lạc An như tê dại.
Cậu vừa cúp máy, Đường Long Phi đã hú hét: “Là chị dâu đấy à? Sao lại là chị dâu đến đón cậu?”
Lạc An chỉ cười với cậu ta, đi giày xong là chạy như bay ra ngoài, để lại Đường Long Phi với khuôn mặt oán hận vì bị ăn bơ: “Qủa nhiên là có tình yêu là mất tình người? Cực kỳ xứng đáng khóc lóc mách anh trai.”
Đường Long Phi lập tức gọi điện thoại cho anh trai cậu là Đường Long Vũ, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy: “Tiểu Phi, sao thế?” Thanh âm cực kỳ quyến rũ, là loại giọng đậm chất đàn ông, nếu dựa theo tiêu chuẩn của võng phối, chắc chắn thuộc dạng giọng tổng công 0.8 – 0.9 (Sên: Thang điểm chấm giọng công thụ trong võng phối, 0.9 là siêu cấp tổng công.)
Đường Long Phi vừa nghe được giọng nói này thì cả người đều mềm nhũn, mấy suy nghĩ trong lòng như mầm cây được tưới nước, nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, nhưng cậu không thể không kìm chế lại, chỉ có thể nghiêm túc nói với anh trai: “Anh em cùng ký túc xá của em bắt đầu yêu đương rồi, về sau chỉ còn mình em đơn côi, công việc của anh thì bận rộn như vậy, em cô đơn lắm.”
“Thế Tiểu Phi cũng yêu đương thôi.” Đường Long Vũ cười nói, “Trước kia không cho em yêu đương là sợ làm ảnh hưởng đến việc học của em, giờ em đã lên đại học rồi, bố mẹ cũng nói em có thể tự do yêu đương rồi, chỉ là không được quan hệ bừa bãi, hiểu không?”
“Nè, anh ……” Đường Long Phi không hài lòng chút nào, “Dù gì thì anh cũng phải để ý đến măt mũi của em nữa chứ, anh cứ làm như em là loại lăng nhăng không bằng.” Thực ra em rất chung tình đấy nhá?
“Được, được, Tiểu Phi là bé ngoan.”Đường Long Vũ vẫn nói với giọng điệu yêu thương cưng chiều em trai như vũ, “ Nếu em yêu ai đó, nhớ dắt về để anh gặp đấy.”
“Em mới không thèm yêu đương đâu.” Đường Long Phi lầm bầm.
Đường Long Vũ nghe không rõ: “Tiểu Phi vừa nói gì thế?”
“Không có gì.” Đường Long Phi nói to hơn, “Đường đại minh tinh cứ chăm chỉ đóng phim đi, hứ.”
Dứt lời, cậu cũng cúp luôn điện thoại, tự nhéo mặt mình, úp mặt vào gối đầu kêu gào, bao giờ ông anh trai ngu ngốc kia mới nhận ra được tình cảm của cậu đây.
Đường Long Vũ là đứa con được bố mẹ Đường nhận nuôi, vì bố mẹ Đường mãi không sinh được con, nên đến năm ba mươi tuổi đã nhận nuôi Đường Long Vũ, nào ngờ đến năm ba lăm tuổi thì lại có được Đường Long Phi, lúc đó Đường Long Vũ đã mười tuổi rồi.

Đường Long Vũ đối với em trai cực kỳ yêu thương và bảo vệ, mà Đường Long Phi cũng rất bám anh trai, mãi đến khi lần đầu tiên cậu mộng tinh, cậu đã mơ thấy anh trai mình.
Đường Long Vũ là người chính trực, kính trọng bố mẹ, yêu thương anh em, trong giới cũng được nhận xét tốt, khiến Đường Long Phi cảm thấy tỉ lệ để cậu có thể tán đổ Đường Long Vũ gần như là bằng không.
Nhưng nếu không thử thì làm sao biết được là không thể chứ?
Đường Long Phi ở đây buồn bực đắn đo, Lạc An và Trịnh Thư Nam bên kia thì lại cực kỳ ấm áp hoà thuận.
Trịnh Thư Nam vừa chăm sóc Lạc An để cậu ăn cơm, vừa nghe Lạc An kể chyện.

mặt đầy dịu dàng tươi cười, vô cùng đẹp trai, hấp dẫn biết bao người.
Trước giờ, Lạc An chưa bao giờ biết mình có thể là một người nói nhiều đến vậy, khi ở bên Trịnh Thư Nam, cậu luôn bộc lộ hết tất cả, chỉ hận không thể nói hết mọi thứ về mình cho anh nghe, Lạc An ngẫm nghĩ, chắc đây là giới hạn cao nhất khi yêu một người rồi nhỉ.
Tuy Trịnh Thư Nam không nói gì mấy, nhưng anh vẫn luôn yên lặng lắng nghe, có lúc còn thêm vào một hai câu, không hề thấy phiền hà.

Anh cứ cho rằng mình không thể kiên nhân với ai, nhưng khi đối diện với Lạc An, anh luôn bị cậu thu hút.
“…….Cho nên, em nắm tóc Lâm Nịnh Khê lôi cô ấy ra ngoài cửa.” Lạc An kể, “Lúc đó em cực kỳ lầm lì, tính cách cũng không tốt, nếu không có Lâm Nịnh Khê, em nghĩ em sẽ không thể phục hồi nhanh đến vậy.

Vậy nên, Lâm Nịnh Khê muốn gặp anh, anh cũng là nam thần của cô ấy, nên ….” Giọng cậu càng nói càng nhỏ, mấy từ cuối gần như không nghe rõ, gương mặt của dần phiếm hồng, tuy nhiên giữa cảnh đêm mờ mịt này thì không thể nhìn rõ.
Trịnh Thư Nam nhìn Lạc An, ánh mắt ngập tràn thấu hiểu, khiến Lạc An lại thấy xấu hổ, cậu cảm thấy dường như bản thân hành động quá nhanh, bát tự còn chưa trình mà đã muốn dẫn người ta đi gặp bạn bè, thế cũng không tốt lắm, nhưng cậu thật sự quá thích Trịnh Thư Nam, hơn một năm nay, cậu nghe từng bộ kịch của Trịnh Thư Nam, lăn lộn trong từng ca hội của anh, y hệt một fan cuồng, Lạc An cũng ý thúc được thứ tình cảm thiết tha muốn biến thần tượng thành người của mình này khiến cậu qúa vội vàng.
Nên cậu lập tức sửa lại cách nói: “Ừm…..

Việc, việc này cũng không gấp, mình cứ từ từ, từ từ.” Lạc An cúi thấp đầu, vơ vội mấy miếng thức ăn vào miệng, ngắc ngứ nói.
“Ừ, khi nào có thời gian thì mời cô ấy ăn bữa cơm.”
“Ừ?!” Lạc An không thể tin nổi, cậu nhìn anh, cứ như cậu vừa nghe được ảo giác, miệng hỏi ấp úng, “Anh nói thật đấy à?”
Trịnh Thư Nam vừa cười vừa nhéo má Lạc An, “Đương nhiên, dẫu sao tôi cũng phải đích thân cảm ơn mấy năm qua, cô ấy đã chăm sóc cho Tiểu An chứ.”
Nếu là một năm một nữ xem mắt, lần đầu tiên gặp mặt có cảm tình, thì có thể hẹn lần thứ hai, qua vài lần gặp gỡ, một bên tỏ tình, về cơ bản là có thể xác định quan hệ rồi.
Hai người đàn ông xem mắt, tuy có chút khác biệt với nam nữ xem mắt, nhưng cũng tương tự, cái khác nhau cũng chỉ là hai người đàn ông với nhau, không cần để ý quá nhiều thứ, cũng không có quá nhiều thứ tỉ mỉ, ôm lấy một mục đích là đi xem mắt, thấy cũng ổn thì có thể ở bên nhau rồi, sau đó có thể từ từ vun đắp tình cảm đôi bên.
Giờ đây tình cảm của Trịnh Thư Nam đối với Lạc An chính là như vậy, tuy lần đầu tiên gặp mặt, anh thấy Lạc An không phải là loại hình yêu thích của mình, nhưng sau vài lần tiếp xúc, anh đã phát hiện những điểm thu hút anh của cậu, vì thế, anh sẵn sàng ở bên cậu, cùng cậu vun đắp tình cảm.

Thực ra tính cách của Trịnh Thư Nam rất lạnh lùng, thứ anh khát vọng nhất cũng chỉ là một tình yêu đơn thuần, mà đây vừa hay là thứ Lạc An có thể cho anh nhiều hơn bất cứ ai.
Thế nên, gặp bạn bè của cậu, đối với anh mà nói là không thành vấn đề.
Lạc An kinh ngạc đến mức gần như không thể nói thành lời, miệng hết khép lại mở, bộ dạng cứng đờ của cậu cực kỳ đáng yêu, khiến Trịnh Thư Nam vui vẻ mỉm cười: “Sao thế?”
“Có cảm giác đã hái được nam thần rồi.” Lạc An thở dài một hơi, nói lời ngốc ngếch.
Khi Lạc An phản ứng lại kịp thì Trịnh Thư Nam đã cười lớn rồi.
Cậu còn chưa biết phải làm sao thì đột nhiên nghe được có người gọi cậu từ đằng sau: “Lạc An!”
Lạc An quay đầu lại, mới phát hiện đó là một bạn nữ cùng lớp, cậu đứng lên chào hỏi: “Tưởng Đình Đình, Tô Tử, các cậu cũng ăn cơm ở đây à?”
Tưởng Đình Đình cực kỳ hoạt bát, cô cười hì hì, trả lời: “Đúng nha, vừa mới nhìn thấy cậu, nhưng không dám chắc.

Cậu đến ăn cùng anh trai à? Anh trai cậu đẹp trai quá.”
Trịnh Thư Nam khẽ gật đầu: “Chào các em.”
“Chào anh.” Tưởng Đình Đình và Tô Tử chào hỏi Trịnh Thư Nam rồi mới quay sang nói nhỏ với Lạc An, “Lạc An không tốt nha, anh trai đẹp trai như vậy sao cậu không sớm mang đến đây, để bọn mình ngắm cho no mắt.”
Lạc An hơi ngại, hôm nay Trịnh Thư Nam vừa làm bạn gái, vừa làm anh trai, khổ thân anh, nhưng cậu cũng không thể giải thích anh ấy là bạn trai tương lai của cậu được, chỉ đành mặc nhận: “Anh tớ trước đây rất bận, bây giờ mới có thời gian đến thăm tớ.”
“Được rồi, đùa thôi.” Tưởng Đình Đình nói, “Vậy bọn tớ không làm phiền các cậu ăn cơm nữa, tạm biệt, chào anh đẹp trai nhé.”
Tô Tử luôn nhìn về Trịnh Thư Nam, Tưởng Đình Đình nói tạm biệt xong, cô mới hoang mang nói tạm biệt, rồi rời đi cùng Tưởng Đình Đình.
Lạc An ngồi xuống, ánh mắt liếc về phía Trịnh Thư Nam, hơi ưỡn ngực: “Dẫu sao anh cũng lớn hơn em, gọi là anh trai cũng không sai.”
“Ừ, không sai, vậy không bằng Tiểu An cũng gọi tôi một tiếng anh Nam?” Trịnh Thư Nam cố ý đè thấp tông giọng, giọng khàn ấm áp, đúng trình của CV chuyên nghiệp, lập tức khiến Lạc An đỏ hồng như con tôm luộc.
Nhưng đối với đôi mắt tràn ngập mong chờ của Trịnh Thư Nam, Lạc An vẫn hít sâu một hơi, ngoan ngoan kêu: “Anh Nam.”
Đối với yêu cầu của nam thần, An bảo bối không thể từ chối nha_(:3)∠)_
Cả người Trịnh Thư Nam cứng đờ, suýt chút không kiềm chế được.
Thanh âm của Lạc An thuộc về giọng của thiếu niên khoảng 0.3, âm thanh non mềm tự nhiên, phối hợp với dáng về thiếu niên trẻ trung tinh tế, rõ ràng là phạm quy.
Xem lúc này Trịnh Thư Nam không thể chịu nổi là biết.
“Về sau không được tuỳ tiện gọi người khác là anh nhớ chưa?” Trịnh Thư Nam nói với giọng điệu tự nhiên hết mức.
“Á? Tại sao?” Lạc An không hiểu.
“Không có tại sao, nghe lời tôi.” Trịnh Thư Nam dỗ dành cậu.
Lac An gật đầu ngay lập tức: “Vâng, được.”
Hai người ăn xong cơm thì đã là hơn bảy giờ, tám giờ là phải phối thử rồi.

Cũng may chỗ ở của Trịnh Thư Nam cũng gần trường của Lạc An, đi mười mấy phút là về tới nơi.

Anh đưa Lạc An đến cổng ký túc xá, đợi nhìn thấy cậu lên gác mới xoay người rời đi.
Lạc An mang đồ ăn về cho Đường Long Phi y như lời đã hứa, lúc này Đường Long Phi đã hồi phục về trạng thái bình thường, vừa thấy có đồ ăn, cậu chàng nhào lên luôn: “Wow, bảo bối, cậu đối xử với tớ quá tốt.” Nói rồi còn nháy mắt một cái.
Lạc An rùng mình, nói cậu ta cố gắng không phát ra âm thành nữa, mới bò lên giường, mở laptop lên.
Sách Gia đã tạo xong phòng, cô gửi số phòng lên nhóm chung.

Lạc An vừa vào phòng đã được phát áo hồng, lôi vào trong.
“An bảo bối đến rồi, còn chưa đến tám giờ, Lâm Uyên sama và Sườn Xào Chua Ngọt còn chưa đến.”
“Được, không sao hết, đợi đến tám giờ rồi tính.”
Lạc An đương nhiên biết Trịnh Thư Nam chưa về đến nhà, cậu nhìn điện thoại lần nữa, hai người vừa mới tách ra chưa đến mười phút.
Đường Long Phi đã bày sẵn tư thế, tai đeo tai nghe, chuẩn bị im lặng xem phim.
Lạc An không có chuyện gì làm, đành mở sách chuyên ngành ra ngắm nghía, sau khi tốt nghiệp, cậu thật sự muốn làm một biên tập sách, bởi cậu vẫn không thích chủ động nói chuyện với người khác, đối tượng của nghề biên tập chủ yếu là trao đổi qua mạng, không cần mặt đối mặt, công việc này cực kỳ thích hợp với cậu.

Mà biên tập vàng, nghe khá là ngầu nha.
Lạc An ấn tự do trò chuyện nãy giờ không tắt.

Qua một lúc lâu, Đường Long Phi đột nhiên rú lên, doạ Lạc An giật nảy mình.
Lạc An trách móc nhìn Đường Long Phi, phát hiện cậu chàng đã không còn ăn cơm nữa, cánh tay ôm chặt lấy đầu gối, chui rúc trong chăn, run cầm cập.
Thấy Lạc An nhìn mình, Đường Long Phi mới bày một nụ cười đáng thương, sau đó lại tiếp tục xem phim.

Cậu chàng đang xem phim kinh dị, thực ra là Đường Long Vũ thích xem, còn cậu muốn được xem cùng Đường Long Vũ, nên chỉ có thể lén lút luyện tập, kết quả là lần nào xem cũng bị doạ cho mềm cả người QAQ
Lạc An bất lực liếc nhìn anh chàng, xong cậu lại cúi đầu đọc sách chuyên ngành, nào ngờ lại nghe được tiếng người nói chuyện được truyền qua tai nghe: “Phòng của An bảo bối có một bạn nam đang kêu gào.”
“AAAAAAAAAA, âm thanh đáng yêu quá, xin hãy rú thêm lần nữa đi, cảm giác đang ngược thụ vậy, run rẩy đáng thương, cực kỳ khiến người ta muốn vung vẩy roi da nha.”
“Bạn nam kia là ai, An bảo bối, An bảo bối~ Trong phòng cậu có con trai, nam thần có biết không 2333333.”
Trịnh Thư Nam chắc chắn là có biết mà, lúc cậu mua đồ ăn mang về, anh cũng từng hỏi qua.
“Nhưng tui lại chả lo An bảo bối sẽ trèo tường, đây rõ ràng là thụ, thụ thụ không có tương lai.”
“Ha ha ha ha, đúng vậy, nhưng cặp thụ thụ này không đến phối kịch nhỉ, phối truyện ngược chắc chắn có người thích.”
“Đúng nha, loại thụ này cần bị chà đạp mãnh liệt.”
Lạc An xem bọn họ trò chuyện, cậu cạn lời rồi, sao con gái càng ngày càng đáng sợ thế này.
Tuy câụ có hơi đồng tình với Đường Long Phi, nhưng nhìn bộ dạng cậu ta tự xem phim kinh dị tự ngược đãi bản thầm, cậu nghĩ lại, đúng là Đường Long Phi cần phải bị chà đạp.
Vừa nghĩ xong Lạc An thấy mình hơi xấu xa rồi.
Mọi người trong phòng đang thảo luận đến SM và các kiểu ngược, nói đến mức các bạn nam sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bọn họ có cái kia kia hai mươi mấy năm rồi mà còn chưa học được nhiều kiểu chơi như vậy nha.
Phần sau Lạc An không nghe nữa, cậu tắt tự do trò chuyện, chuyên tâm đọc sách, cho đến khi Trịnh Thư Nam gọi điện đến.
Lạc An nhấc máy tức thì, “Thư Nam, anh về đến nhà rồi?” Giọng nói cực kỳ mềm mại, vừa nghe là biết giọng chuyên dùng với crush.
“Ừ, tôi đi tắm đã, lát sẽ lên mạng.” Thanh âm của Trịnh Thư Nam cũng cực kỳ dịu dàng.
“Vâng, em đợi anh.” Lạc An trả lời.
Đúng tám giờ, Trịnh Thư Nam mới tiến vào, anh cũng nhanh chóng được khoác áo đỏ, dính cùng chô với An Nhiên.
“Chào buổi tối.” Trịnh Thư Nam không hề kiểu ngạo kiểu đại thần, anh dùng giọng nói nhẹ nhàng chào hỏi mọi người.
“Áu, chào nam thần.”
“Chào buổi tối nam thần, áu.”
“……….”
Lạc An cũng lẫn trong đám đông chào anh: “Chào buổi tối nam thần.”
“An bảo bối, chào buổi tối.” Trịnh Thư Nam cười đáp.
Sách Gia cảm thán ngay: “Lại có tài liệu mà không thể công bố ra ngoài, thực sự bực bội nha.”
“Đúng thế, cảm thấy ngăn bàn của tui đã đầy ắp rồi.” Đao Ngư cũng thở dài theo. (Chú thích: Coi ship 1 CP là đi học, CP tan rã là tốt nghiệp, CP show ân ái là tài liệu học tập, mà tài liệu thì phải nhét vào ngăn bàn)
Cola Chanh cười hì hì hùa theo: “Nhưng cái cảm giác chả ai biết gì, chỉ mình tui biết cực kỳ sướng nha.”
“Nói cũng đúng.”
Nói chuyện chán chê, mọi người bắt đầu nghiêm túc ghi âm, Đao Ngư hắng giọng, bắt đầu giải thích tình tiết, biến hoá tâm lý, tính cách nhân vật cần ghi âm hôm nay, cực kỳ tỉ mỉ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui