Xiết chặt dao phay trong tay, anh nhanh chóng nhảy lên tầng hai.
Cửa sổ nơi này không có hàng rào bảo vệ, anh nhảy từ cửa sổ xuống bãi cỏ phía sau tòa nhà.
Nhưng vừa chạy được hai bước, anh liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rầm, sau đó có tiếng la hét, Diệp Chung Minh quay đầu lại, thấy cô gái tóc dài kia cũng nhảy xuống theo.
Thấy Diệp Chung Minh quay đầu lại nhìn mình, cô gái kia bất chấp đau đớn, chạy nhanh đến bên cạnh Diệp Chung Minh, tốc độ không hề chậm, tỏ vẻ đáng thương nói: "Đừng, đừng bỏ tôi lại."
Trong tận thế, có một số phụ nữ rất mạnh mẽ, ví dụ như Mục Hinh Phi, cường giả chín sao, là một trong những người mạnh nhất, ví dụ như Hải Vương Tinh, cũng là phụ nữ, tuy chỉ là cường giả tám sao, nhưng lại có thể điều khiển động vật biển, từ đó đứng ở đỉnh cao thế giới.
Còn có Phong Hậu Diệp Linh Lan, thực lực bản thân mạnh mẽ, lại còn có trí thông minh cao, nắm giữ một chiến đội hùng mạnh, danh tiếng vang xa trong giới người tiến hóa.
Nhưng dù sao những người này cũng chỉ là số ít, phụ nữ bởi vì tố chất cơ thể chênh lệch, từ khi tận thế bắt đầu đã ở thế yếu, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Trong tận thế, họ phải phụ thuộc vào đàn ông, không có chút tôn nghiêm hay địa vị nào, đa số phụ nữ sống rất khổ sở, chỉ có thể dựa vào cơ thể để đổi lấy chút thức ăn nước uống, thậm chí trong mắt rất nhiều cường giả, họ chỉ là công cụ sinh sản, ngoài ra không có tác dụng gì.
Diệp Chung Minh từng sống mười năm trong tận thế, ít nhiều cũng bị những quan niệm này ảnh hưởng, ngoại trừ cường giả tương lai như Mục Hinh Phi, đối với những cô gái khác, anh thường coi họ là gánh nặng, chỉ có thể mang đến nguy hiểm và rắc rối cho mình chứ không thể trợ giúp được gì.
Dưới tâm lý này, thái độ của anh đương nhiên không thể nói là tốt.
Có điều dù sao anh cũng không phải loại coi mạng người như cỏ rác, không thể rút đao giết người vô tội, cho nên anh chỉ dùng mũi dao dính máu chỉ nhẹ vào cô gái, trầm giọng nói: "Đi theo tôi cũng được, nhưng tôi không đảm bảo an toàn cho cô, hơn nữa nếu cô phát ra tiếng động, tôi sẽ không chút do dự mà giết cô."
Cô gái kia vội vàng gật đầu.
Trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi hôm nay, cô ta đã thấy quá nhiều người chạy trốn hoặc phản công, nhưng đều chết hết không có ngoại lệ, chỉ có người đàn ông này là có thể giết những con quái vật ghê tởm kia giống như chém dưa thái rau, vì mạng sống, không đi theo anh thì theo ai? Đừng nói là không phát ra tiếng động, dù có phải đi giặt quần áo, nấu cơm, xoa bóp cho anh, cô ta cũng làm.
Xác định phương hướng, Diệp Chung Minh bắt đầu đi về phía trường đại học của mình, từ nơi này đến tường rào của trường cũng không xa lắm, đại khái chỉ cách mấy trăm mét.
Mượn bóng đêm, Diệp Chung Minh bắt đầu con đường giết chóc của mình, anh cố gắng chậm lại bước chân, không khiến cho zombie chú ý, đụng phải zombie lạc đàn, anh có thể tập kích giết chết chúng, đào lấy ma tinh.
Nếu gặp phải số lượng zombie đông, anh thà rằng đi vòng thêm một đoạn đường nữa.
Khi ra khỏi khu dân cư, trong túi của anh đã có thêm mười một viên ma tinh.
Diệp Chung Minh quay đầu lại, vốn cho rằng cô gái kia đã mất dấu, dù sao anh cũng là người tiến hóa một sao, tốc độ và sức mạnh đều tốt hơn người thường rất nhiều, nhưng không ngờ, dù nhìn có vẻ chật vật, cô gái kia vẫn theo kịp, chỉ bị anh bỏ xa năm mươi mấy mét.
Điều này khiến Diệp Chung Minh phải nhìn cô gái đó bằng ánh mắt khác.
Khoảng cách này tuy rằng không xa, nhưng việc theo kịp Diệp Chung Minh chính là một thử thách đối với sức bền và sự tập trung, cô gái nhìn có vẻ yếu đuối này vậy mà không mất dấu.
Xem ra đây là một người bình thường rất chú trọng rèn luyện, tố chất tâm lý cũng không tệ, nếu là một cô gái khác được nuông chiều từ bé, chắc chắn đã sớm bị zombie ăn tươi nuốt sống rồi.
Nhưng Diệp Chung Minh cũng chỉ có chút bất ngờ mà thôi, trong tận thế, bao nhiêu người ưu tú, thậm chí là cường giả cuối cùng đều chết hết, biểu hiện của cô gái này cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút mà thôi, muốn sống lâu dài, khả năng không lớn.
Ánh mắt chuyển tới sân trường cách một bức tường, Diệp Chung Minh không thể kìm lòng mà nhớ tới Bạch Thi Thi, hiện tại cô ta hẳn là ở cùng với Tần Quân.
Bố mẹ của Tần Quân đều là thương nhân giàu có, sẽ được ưu tiên bảo vệ.
Bỏ qua hết những tạp niệm này, Diệp Chung Minh liền trèo lên đầu tường, tiếp theo nhảy xuống.
Nơi này là mảnh đất trống phía sau nhà ăn của trường học, bình thường chỉ dùng để chất đống những món đồ linh tinh cùng cơm thừa canh cặn, rất ít người đến.
Nhưng chân còn chưa chạm đất, anh đã nghe thấy "vù" một tiếng, thứ gì đó đang điên cuồng về phía này, trong lòng Diệp Chung Minh trầm xuống, anh biết mình đã sơ suất rồi.