Nữ sinh kia sững sờ một lúc lâu mới nhận ra tên cầm thú kia đang yêu cầu điều gì, nước mắt khuất nhục không kìm được trào xuống.
Cô ấy nhìn về phía mấy người bạn học, mong họ có thể giúp đỡ, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng nặng nề.
Ngay cả nam sinh thường ân cần hỏi han, luôn theo đuổi cô ấy cũng cúi đầu giả vờ như không biết gì.
Trong lòng cô ấy vừa thề rằng, nếu nam sinh đó giúp mình, dù chỉ là một lời can ngăn, hoặc là một lời mắng chửi giận dữ, cô ấy cũng nguyện ý ở bên cậu ta, trao trọn trái tim cho cậu ta.
Nhưng cái cô ấy nhận được chỉ là một sự im lặng đầy tuyệt vọng.
Cô ấy biết hôm nay mình có thể mất đi nhiều thứ quý giá, cũng hiểu rõ hơn về con người và cuộc đời.
Cô ấy nhìn tang vật vừa cưỡng bức bạn học, đôi mắt lóe lên sự đấu tranh và khuất nhục, cùng với đó là quyết tâm không thể lay chuyển.
Nếu tất cả đều đã sụp đổ, cô ấy nghĩ, vậy thì cùng chết đi!
Trong lòng điên cuồng reo hò, cô ấy há miệng hướng về thứ kia, dường như đã nhìn thấy hình ảnh nó bị cắn đứt, máu tươi phun ra điên cuồng!
Hình ảnh này khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ biết bao.
Đúng lúc này, tiếng súng đột ngột vang lên từ dưới lầu khiến đám cầm thú giật mình đứng bật dậy, đồng thời cũng giải cứu cô ấy.
Nhị Bằng thậm chí thất kinh ngồi bệt xuống đất, miệng lắp bắp: “Cảnh sát tới rồi! Lần này chúng ta xong rồi!"
Những sinh viên khác cũng nhao nhao ngẩng đầu lên, ánh mắt lại rực sáng, niềm hy vọng lần nữa dâng lên.
Tiếng súng vang lên khiến cơ thể Anh Năm run rẩy.
Gã dù lợi hại thế nào cũng vô cùng kính sợ cơ quan nhà nước, giống như Nhị Bằng, lo lắng cảnh sát đột nhiên xuất hiện.
Nhưng sau một lúc trầm mặc, gã bình tĩnh lại, bước nhanh tới cửa sổ nhìn xuống, thấy một người đàn ông cầm rìu đang đào viên tinh thể trên cây liễu quái dị, mà viên tinh thể đó giống hệt thứ trong trán zombie.
Anh Năm thiếu điều nhảy dựng, gã ý thức được hai chuyện: Một, đó không phải cảnh sát mà là người sống sót giống mình.
Hai, người này biết tác dụng của tinh thể!
Khi thấy một nam một nữ dưới lầu bắt đầu nhanh chóng rời đi, anh Năm lập tức la hét với đàn em.
"Mau mau thu dọn đi, nhanh lên!"
Bốn tên đàn em là Cương Tử, Nhị Bằng, A Khôn và Kê Bì sửng sốt, yếu ớt hỏi đại ca: "Chúng ta bị nhốt rồi, đi như thế nào?"
Anh Năm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Đám ngu xuẩn, nhìn kia!"
Bốn tên đàn em nhìn về phía cầu thang mà anh Năm chỉ.
Nơi đó vốn bị vây quanh, nhưng phần lớn zombie đã quay đầu rời đi do bị tiếng súng hấp dẫn.
Hiện tại chỉ còn lại mười mấy con zombie, hơn một nửa bị cắm trên chân bàn, không thể động đậy.
Dù chỉ còn lại vài con zombie, mấy người bọn họ vẫn do dự không dám tiến lên, không ai muốn mạo hiểm cả.
Dẫu sao họ cũng đã tận mắt chứng kiến người bị zombie cào biến thành quái vật chỉ trong vòng nửa giờ.
"Nói bọn mày ngu xuẩn cũng không oan, có đám sinh viên này mà, ném bọn chúng cho zombie ăn, còn chúng ta chạy!"
Bốn tên đàn em nghe xong lập tức sáng mắt, nhao nhao bắt lấy những sinh viên đang hoảng loạn chạy trốn.
Trước mặt mấy tên lưu manh, những sinh viên không có chút sức phản kháng nào, chẳng bao lâu đã có bốn người bị bắt và kéo về phía cầu thang.
Anh Năm ở một bên lạnh lùng nhìn tất cả, trong khi bản thân đứng bên cửa sổ, gã nhìn phương hướng Diệp Chung Minh cùng cô gái tóc dài chạy đi, trong lòng dâng lên một tia hồ nghi.
Hướng kia, hình như là nơi ánh sáng vừa rồi rơi xuống...
"Cạch."
Trong lúc tiến lên, Diệp Chung Minh bỏ một băng đạn đầy vào khẩu súng trên lấy được từ quay, thay cho băng đạn đã bắn mất năm phát.
Đây là thói quen anh đã hình thành từ nhiều năm sống trong tận thế.
Mỹ nữ tóc dài phía sau mặt mày tái nhợt, bởi vì cành liễu biến dị trong ngực luôn tỏa ra mùi máu tươi, kích thích khứu giác nhạy cảm của cô ta.
Hai cái xác bị biến thành phân bón ở gốc cây liễu vốn bị cành liễu quật chết rồi kéo qua, hiện tại trên cành liễu vẫn còn dính chút máu thịt.
Sau khi biến dị, cành liễu mềm dẻo mà cứng cáp, lá liễu sắc bén như dao, trong lúc chạy trốn, thậm chí còn bị vài chiếc lá liễu cứa vào làn da mềm mại, nhưng cô ta không dám lên tiếng, sợ người đàn ông phía trước sẽ bỏ mặc mình, như vậy cô ta sẽ trở thành món ngon của zombie, chẳng còn khả năng nào khác.
Diệp Chung Minh dẫn đường vòng qua căn tin, sau đó chui vào khu tập thể hình ngoài trời, dễ dàng thoát khỏi sự bao vây của zombie.
Tất cả là nhờ vào kinh nghiệm phong phú, khả năng phán đoán chính xác cùng thị lực và thính lực vượt trội của Người Tiến Hóa một sao, nếu là người khác, chắc lúc này đã bị zombie nghe thấy tiếng động kéo đến bao vây rồi.
Nấp ở góc khuất của tòa nhà, Diệp Chung Minh xác định phương hướng, vừa rồi anh chỉ thấy chìa khóa bí cảnh từ trên trời rơi xuống trong khu chung cư, nhưng tia sáng kia sau khi rơi xuống một độ cao nhất định đã bị vài tòa nhà cao tầng che khuất, nên hiện tại Diệp Chung Minh vẫn chưa xác định được vị trí nó hạ cánh.
Điều này khiến anh có chút sốt ruột, dù sao chìa khóa bí cảnh cũng không phải zombie, không gây nguy hiểm cho con người, nếu bị người khác giành được trước, anh chắc chắn sẽ không cam lòng.