Mấy học sinh này bị hỏi đến sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại.
"Tôi, tôi không nhìn thấy..."
Một học sinh thấp giọng trả lời, trên mặt có chút ngượng ngùng, hiển nhiên bởi vì sau khi được Diệp Chung Minh cứu, bản thân lại không giúp được gì nên cảm thấy có chút áy náy.
Ánh mắt Diệp Chung Minh rơi vào trên người những người khác, mấy người này cũng đều lắc đầu, nói họ nhìn thấy ánh sáng, nhưng không quá chú ý xem rơi ở đâu.
Ngoài cửa, dưới lầu, trong sân trường đều là quái vật ăn thịt người, thi thể máu tươi tung tóe khắp nơi, tinh thần của những tiểu thư công tử này đã ở bên bờ vực sụp đổ, họ chỉ chờ mong cứu viện đến chứ không ai có tâm trạng để ý đến ánh sáng kỳ quái ngoài cửa sổ.
Trong lòng Diệp Chung Minh hơi có chút thất vọng, xem ra vẫn phải tự mình đi tìm.
May mà đây là trường học cũ của Diệp Chung Minh, làng đại học tuy rằng không nhỏ nhưng rất quen thuộc, tốn chút thời gian là có thể tìm được.
Có điều thời gian càng dài, tỷ lệ bị người khác lấy mất sẽ càng tăng.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, từ khi tận thế bắt đầu, để sống sót trong địa ngục đẫm máu này, bạn không chỉ phải có thực lực mạnh mẽ, còn phải có vận may hơn người.
"Hình như, hình như cô Phác nói cô ấy nhìn thấy."
Một nam sinh đeo kính gọng vàng, quần áo trên người rất sang trọng đột nhiên lên tiếng, khiến ánh mắt Diệp Chung Minh sáng lên.
"Cô Phác nào?"
Nghe thấy người cầm dao đầy máu cất tiếng hỏi, nam sinh kia vội vàng nói: "Là giáo viên dạy phụ đạo bị kẹt trong phòng học cùng chúng em, bây giờ cô ấy vẫn đang ở đó."
Nói xong chỉ vào phòng học mà bọn họ vừa chạy ra.
Thì ra vị giáo viên họ Phác kia còn bị kẹt trong phòng học chưa ra được.
Cứu hay không cứu?
Nhìn quảng trường nhỏ đã tụ tập gần trăm con zombie, Diệp Chung Minh chau mày.
Anh có thể xử lý hết đám zombie này nhưng không thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không bị thương.
Trước khi có được khả năng miễn nhiễm với virus zombie, việc bị thương và chết chẳng khác gì nhau.
Theo lý trí mà nói, anh không nên mạo hiểm như vậy.
Nhưng chìa khóa bí cảnh lại có lực hấp dẫn quá lớn, anh sợ chậm trễ một chút thời gian thì sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.
Cân nhắc một chút, Diệp Chung Minh đưa ra quyết định.
Cứu!
Cho dù phải mạo hiểm, anh cũng sẽ không từ bỏ hy vọng có được chìa khóa bí cảnh.
Sức hấp dẫn của bí cảnh thật sự là quá lớn.
"Thấy tòa nhà ba tầng thường học quân sự không?" Diệp Chung Minh chỉ vào một tòa nhà nhỏ hơi cũ kỹ ở bên cạnh, đó là tòa nhà quân sự, kiêm luôn chức năng nhà kho, mỗi năm chỉ dùng trong lúc huấn luyện quân sự tân sinh viên, thời gian khác rất vắng vẻ.
"Tới đó trốn đi."
Nghe Diệp Chung Minh nói vậy, cô gái xinh đẹp tóc dài lập tức sốt ruột, cô ta còn trẻ nhưng cũng đã lăn lộn trong xã hội không ít thời gian, trong lòng sợ hãi song đầu óc vẫn tỉnh táo.
So với người đàn ông này, đám sinh viên tay chân gầy gò này chính là gà mờ, chạy trốn cũng sẽ ngã sấp mặt, còn không khỏe bằng cô.
Bắt cô ở cùng một chỗ với đám sinh viên yếu đuối này ư? Đây chẳng phải là đùa sao? Chỉ số an toàn lập tức giảm xuống số âm!
"Anh đừng bỏ rơi tôi."
Cô gái xinh đẹp tóc dài vội vàng muốn kéo Diệp Chung Minh lại, nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của anh, cô ta lại rụt tay về, thật sự có chút sợ hãi ân nhân cứu mạng này.
Nhưng trong lúc nguy cấp, cô gái xinh đẹp tóc dài giơ cành liễu biến dị trong tay lên nói: "Tôi còn phải cầm cái này cho anh đấy."
"Chẳng phải chị là Lương Sơ Âm sao!" Một nam sinh đột nhiên kêu lên, nhận ra cô gái xinh đẹp tóc dài này.
Những người khác nghe xong cũng đều nhớ ra, người đẹp hiện giờ đang ra sức nài nỉ, thậm chí có chút nịnh nọt này chính là nhân vật nữ thần trong lòng những chàng trai nửa hướng nội như bọn họ, cô ta ca sĩ mạng, người mẫu xe hơi nổi tiếng, người mẫu quảng cáo, người phát ngôn game thời thượng, sở hữu hàng triệu fan hâm mộ!
Cho dù đang trong hoàn cảnh nguy hiểm cận kề, bị bầy zombie dần dần tiếp cận, nhưng sự xuất hiện của một nhân vật mà bình thường họ không thể nào với tới, chỉ có thể ngắm nhìn qua ảnh và video trên máy tính, sau đó dùng một tay để tự xử lý nhu cầu sinh lý, lãng phí rất nhiều khăn giấy khiến cho hormone của các nam sinh này tăng vọt, tất cả bọn họ đều rơi vào trạng thái hưng phấn.
Nhưng Lương Sơ Âm chỉ đảo mắt, không thèm để ý đến mấy nam sinh bình thường chắc hẳn đã tiêu không ít tiền khăn giấy vào mình, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Chung Minh với vẻ hy vọng.
Cành liễu biến dị sau khi được xử lý là một món vũ khí rất tốt, nếu vứt bỏ thì Diệp Chung Minh cũng có chút tiếc nuối, suy nghĩ một lát, anh trầm giọng nói: "Qua bên kia chờ tôi, sau khi trở về tôi sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn."
Nói xong, anh quan sát vị trí của bầy zombie một chút, sau đó chạy về một hướng, vừa chạy vừa dùng rìu cứu hỏa gõ xuống mặt đất tạo ra âm thanh đều đều, thu hút sự chú ý của phần lớn lũ zombie.
"Ở đó có zombie thì sao?" Một nam sinh đeo kính nhìn qua có vẻ khá giả hơi cao giọng hỏi.
Tuy rằng khu quân sự bình thường ít người, nhưng cũng không có nghĩa là ở đó an toàn.
"Tự mình giết, nếu không thì các cậu cũng không có tư cách sống sót trong thời tận thế này."
Một câu trả lời từ xa truyền đến khiến Lương Sơ Âm và đám sinh viên này đều im lặng không dám nói gì.