Vòng Quay Tận Thế


Mục Hinh Phi nhìn người đàn ông thanh tú với đôi mắt bén nhọn, nhưng vẻ mặt có phần mất tự nhiên, đột nhiên bật cười một tiếng, chậm rãi hạ con dao gọt trái cây xuống, nói: "Không cần đâu, cứ cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi."
Diệp Chung Minh khẽ xoay người, khóe mắt quét qua cô gái tuy cười nhưng lại nắm thật chặt con dao, lòng thầm nói không hổ là cường giả chín sao đạt được danh xưng Killing Rose, biểu hiện của cô vào lúc này chắc chắn tốt hơn hầu hết những cô gái khác.
"Đây là Vòng quay tận thế, một loại máy xổ số có thể được cung cấp năng lượng bởi các ma tinh, sau đó lấy được một số thứ có giá trị."
Đã quyết định tạo mối quan hệ tốt đẹp với cô gái này, dù không làm bạn cũng sẽ không trở mặt thành thù, vậy nên Diệp Chung Minh cũng không có ý định che giấu quá nhiều.
Có một người bạn mạnh mẽ từ thuở đầu tận thế là một lợi ích to lớn.
"Còn chuyện bên ngoài." Diệp Chung Minh đi trở lại đại sảnh, rút cây đao Phách Sơn ra, đến bên cánh cửa đang rộng mở, nghe thấy tiếng kêu và tiếng la hét đã bắt đầu vang lên trong tiểu khu, giữ ánh mắt bình thản, anh nói: “Là tận thế."
Khuôn mặt của Mục Hinh Phi đanh lại, sau đó lại đột nhiên để lộ một tia thở phào nhẹ nhõm.

Đây tuyệt đối không phải là vẻ mặt nên có của một người bình thường khi nghe đến ngày tận thế.


Chẳng qua Diệp Chung Minh mặc dù lúc nào cũng đề phòng phía sau cô gái, nhưng tầm mắt lúc này lại không ở trên mặt cô nên không thấy được.
Tầm mắt Diệp Chung Minh quét về phía bên ngoài cánh cửa, đúng lúc rơi vào ba tên bảo vệ đuổi theo anh ban nãy.
Ba người bọn họ rõ ràng là vận may không được tốt cho lắm, cả ba đều bắt đầu biến dị rồi.
Từ con người chuyển đổi thành một zombie, quá trình thật là đáng sợ.
Da thịt mềm mại và ấm nóng ban đầu sẽ trở nên khô khan tái ngoét, cuối cùng trở thành màu xám xịt, bề mặt da nổi đầy các mạch máu đen kịt, trông như những con giun đất.

Đôi mắt biến thành màu đỏ máu, trong miệng mọc ra răng nhọn, nước bọt chảy ra đen xì, bốc mùi tanh hôi, đôi tay mọc ra những cái móng nhọn hoắt đen thui, tóc rụng dần và thưa thớt.

Họ mất đi ngôn ngữ và cảm xúc, trở thành thứ quái vật chỉ có thể nảy sinh ham muốn đối với máu thịt mà thôi.
Những người bình thường chưa từng nhìn thấy zombie trong thực tế, lần đầu tiên gặp phải loại quái vật giống như chui ra từ trong nấm mồ này, hầu hết đều bị doạ đến nỗi hai chân mềm nhũn, không thể suy nghĩ được.

Vì thế, mặc dù số người không bị biến dĩ vẫn còn tới hàng tỷ, nhưng trong những ngày tiếp theo sẽ trở thành thức ăn trong miệng zombie.

Hơn nữa mỗi một bộ phận trên người của lũ zombie đều mang theo vi-rút chết người, chỉ cần để chúng nó cào cắn làm bị thương thì sẽ nhiễm và trở thành đồng loại của chúng, điều này làm cho số lượng zombie tăng dần theo cấp số nhân.
Có thể nói, sau ngày tận thế, tổn thất quy mô lớn nhất của con người chính là đợt biến dị zombie ban đầu, còn về đợt biến dị động vật và quái thú sắp kéo đến thế giới, số thương vong gây ra vẫn kém xa so với làn sóng biến dị zombie hiện tại.
"Zom… bie?"
Nhờ những bộ phim về zombie đã thịnh hành trên thế giới trong mấy chục năm, bất cứ ai đã từng xem một số bộ phim truyền hình kiểu đó đều có thể gọi tên loại quái vật này, Mục Hinh Phi cũng giống vậy.
Có lẽ vài ba năm sau, cô sẽ là cường giả chín sao giết người như ngoé, có thể săn giết quái vật cấp cao và xông vào những nơi cực kỳ nguy hiểm.


Nhưng hiện tại, cô chỉ là một cô gái mặc bộ đồ ngủ bình thường, ưu điểm duy nhất là có phần bình tĩnh hơn kẻ khác mà thôi.

Vì thế ngay khi nhìn thấy con quái vật đáng sợ này, Mục Hinh Phi không kiềm được sợ hãi, lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt.
"Ừm, zombie."
Diệp Chung Minh nheo mắt lặp lại một câu, nhưng vẻ mặt của anh không mang theo sự sợ hãi mà là hưng phấn.
Bởi vì anh đã nhìn thấy trên trán của những con zombie này xuất hiện những mảnh tinh thể màu xám.
Ma tinh cấp một!
Gần như không cần suy nghĩ, Diệp Chung Minh lập tức lao lên.

Mặc dù thân thể hiện tại không thể so được với thân thể chiến binh cấp sáu trước khi trùng sinh, nhưng để đối phó với vài con zombie vừa biến dị thì chỉ cần một chút kỹ năng còn đọng trong đầu cũng đủ rồi.
Diệp Chung Minh lao tới trước mặt ba con zombie bảo vệ, ngay một giây trước khi đôi mắt đỏ rực của chúng tập trung lên người anh, Diệp Chung Minh dùng một tay nắm chặt chuôi đao Phách Sơn, đột nhiên phóng thẳng lưỡi đao sắc bén, cắm trực tiếp vào cổ của zombie đứng đầu, lưỡi đao rộng bằng ba ngón tay tiền vào cần cổ mỏng manh của zombie, chạm tới đốt sống cổ.

Mà cùng trong lúc này, anh đồng thời khẽ xoay người tránh móng vuốt đang cào tới của con zombie khác trong gang tất, lách người sang một bên, tay nắm lấy đầu của con zombie bị cắt cổ và quăng mạnh về phía sau, răng rắc một tiếng, phần gáy phía sau đầu lâu gắn thẳng vào mặt sau lưng một cách quỷ dị, cái đầu chỉ dính với cơ thể bằng một lớp da.
Lúc này, bởi vì cổ con zombie bị cắt đứt nên máu đen liền phun ra tung toé, đáng tiếc Diệp Chung Minh sớm đã rút dao tránh được, anh gập người, đầu và vai cúi xuống, hất văng con zombie đang muốn lại gần.


Cổ tay khẽ lật một cái, thanh đao đâm thẳng vào đầu của một zombie khác từ nơi mềm nhất phía dưới hàm, giết chết nó ngay tức khắc.
Con zombie bảo vệ còn lại bị đánh lui về sau mấy bước, nhưng rõ ràng là không thể làm nó bị thương, ngược lại càng kích động sự hung tợn trong người nó.

Nó hạ giọng gầm lên một tiếng dữ tợn bằng thứ ngôn ngữ không thuộc về loài người, lảo đảo chuẩn bị xông qua đây một lần nữa, nhưng thứ chào đón nó là một luồng ánh sáng từ lưỡi đao.

Không biết từ lúc nào Diệp Chung Minh đã rút dao ra, xoay nửa người, lợi dụng lực quán tính, dứt khoát chém vào chỗ giữa sống mũi và mắt của con zombie cuối cùng, nửa hộp sọ bị chẻ đôi ra một cách thê thảm, chất lỏng trắng đỏ ngay lập tức tràn ra.
"Bịch" một tiếng, lúc này xác của zombie đầu tiên vừa mới rơi xuống đất.
Trong khoảng bốn giây, Diệp Chung Minh đã tiêu diệt sạch sẽ nhanh gọn ba con zombie.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận