Cả đời này cô là chấp niệm hắn không thể buông xuống !
Hắn điên tình hung hăng đâm một phát nguyên cây gậy thô dài vào tận chân tâm, tốc độ nhanh kinh người va chạm làm Lưu Ly sợ hãi, tiếng khóc cầu yếu ớt mất sức nhỏ dần.
Nước nơi hạ thân hai người kết hợp vẩy ra ngày càng nhiều, hắn lại không hề áp lực rất thoải mái nhìn đôi nam nữ kia.
"Hắn ở ngay phía trước em đó, thể hiện cho tốt vào.
Nhưng nếu em dám bò đến cạnh hắn, chạm vào nơi nào anh sẽ không nhịn được mà chém đứt chỗ đó."
Vì Lãnh Hoàng dùng sức quá lớn đâm vào khiến Lưu Ly run rẩy không thắng nổi, tay chân quỳ gối theo bản năng muốn bò về phía Tuyên Uyên, lại bị hắn từ phía sau giữ chặt eo đâm vào.
Tiếng nước d.âm mỹ vang vọng trong phòng kín, tiếng thở người đàn ông thô suyễn hưng phấn đến cực điểm.
Lưu Ly không chịu nổi huân hương, đại não đã bị tình dục thiêu đốt tới không còn tỉnh táo suy nghĩ được nữa, liền giương mông lên đón hắn đâm vào, sung sướng cực lạc đến từng ngóc ngách trong tâm hồn.
Cô quên đi tất cả, chỉ lưu lại dục vọng to lớn dần ăn mòn thân thể.
"A a a ~ còn muốn còn muốn a ~ thật thoải mái!
Uyên, muốn nữa..."
"Uyên? Hắn không có khả năng đâu!
Chỉ có ta mới làm em hài lòng!"
Hắn kéo tóc giật đầu cô ngửa cổ, rót vào tai cô, bên dưới động đậy liên tục như trừng phạt, làm Lưu Ly khóc lóc không thôi.
"Lưu Ly, nhớ cho kĩ, chỉ có ta mới được phép động vào em!
Gọi tên ta! Lãnh Hoàng của em!"
"Lãnh...Hoàng..."
Lưu Ly bị lưu mờ lí trí, lời hắn nói ra như mệnh lệnh điều khiển một con rối như cô, ngoan ngoãn nghe lời hắn mở miệng gọi.
Lãnh Hoàng cười sảng khoái trước mặt người đàn ông kia, nhìn người bị hắn cắt lưỡi, móc mắt, thậm chí còn biến thành phế nhân không thể động vào phụ nữ mà hả hê vô cùng.
"Tuyên Uyên, nghe được không?
Là âm thanh của hoàng hậu ngươi sủng ái nhất đang ở dưới thân ta r.ên rỉ đấy!
Ngươi là kẻ bại trận, cả đời này ngươi đừng hòng có được Lưu Ly!"
Hắn nghiến răng cay độc nói ra, đôi mắt nhỏ vừa chứa dục tình vừa chứa lửa ghen bùng nổ, vương đầy tơ máu đỏ nhìn Tuyên Uyên đang cực lực vùng vẫy.
Cô gái nhỏ bị hắn hành hạ đầu óc đã không còn tỉnh táo, chẳng còn nghe được bất kì âm thanh nào, cả hai mắt dù không mất đi thị lực thì hiện giờ cũng chẳng còn nhìn được.
Cô cứ há miệng kêu rên theo bản năng, nhu mềm để Lãnh Hoàng tự nhiên thỏa mãn.
Dị vật đỏ tím to lớn cuồng loạn nhét đầy đóa hoa, bên trong cũng run rẩy ra sức hút bọc lấy hắn.
Hắn sung sướng phát tiết, bắn cho cô cành nhiều tinh hoa vào trong, đạt cao trào còn vỗ lên mông cô hung bạo nói.
"D.âm phụ, từ nay về sau em là người của ta."
Lưu Ly bị hắn hành hạ đến thiếp đi, sau khi xong chuyện hắn bòng cô về phòng riêng.
Tuyên Uyên lại bị nhốt chẳng khác nào một con thú, Lãnh Hoàng tàn ác cho người phế đi một chân của anh, để ngay cả cơ hội đi đứng đàng hoàng cũng không còn.
.....
"Uyên, Uyên!"
"KHÔNG!!!!"
Cô gái giật mình sau cơn ác mộng, đôi mắt vẫn phủ một màu tối đen như mực.
Lưu Ly thở hổn quờ quạng hai tay, cơ thể cô nhức nhối vô cùng, trong đầu liền truyền đến ám ảnh.
Mặc dù cô không thấy nhưng cảm giác trên cơ thể thành thật cho cô biết, bản thân đã bị làm nhục.
Cô hoảng loạn sờ lên thân thể mình, rồi lại trượt xuống hạ thân của cô, xác thực chỗ đó đau nhói cô liền bật khóc nức nở gọi.
"Uyên, Uyên ngài đâu rồi!"
Lưu Ly nhớ rất rõ khi bị làm nhục Tuyên Uyên cũng ở đó, còn bị kẻ kia giở trò gì đó khiến người không phát ra tiếng, cũng không thể chạy đến cứu cô.
Trong lòng dâng lên cảm giác thập phần lo sợ, Lưu Ly lo Tuyên Uyên lành ít dữ nhiều không màng nguy hiểm khẩn trương tìm người.
Cô mò mẫm bằng hai tay, phát hiện ra bản thân đã được đưa về căn phòng cũ.
Nơi này cô đã đi qua rất nhiều, nhờ đó mà tưởng tượng, ghi nhớ từng vị trí.
Chẳng mấy chốc cô dễ dàng mò ra tới bên ngoài.
Vừa đi được một đoạn cô đụng phải một người, đôi tay hoảng loạn đưa ra trước sờ soạng.
Cảm nhận thân thể vô cùng quen thuộc chốc chốc ớn lạnh ngã xuống đất.
Biểu tình khuôn mặt sợ hãi chưa từng có, kẻ cản đường cô chính là kẻ đã c.ưỡng bức cô.
"Sáng sớm mà em đã vội đi đâu thế?"
Lãnh Hoàng khom người nhìn chòng chọc vào cô gái với bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Lưu Ly nghe giọng càng xác thực là hắn, kinh hồn bạc vía luống cuống lùi người.
"Ngươi! Ngươi...rốt cuộc là ai?
Sao ngươi dám làm nhục hoàng phi của Wan đế?
Ngươi đã làm gì Tuyên Uyên?"
Bởi vì không nhìn thấy mà Lưu Ly không thể xác định được kẻ kia ở đâu, càng không biết hắn rốt cuộc là ai ?
Một người bình thường sao lại có thể ra vào tự do trong cung điện, còn giả dạng quốc vương Wan đế làm nhục Lưu Ly ?
Vô vàng câu hỏi được đặt ra trong đầu Lưu Ly, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì bất ngờ mắt cá chân bị hắn tóm lấy.
Hắn kéo cô ngã ngửa ra sàn, phủ thân to lớn đè lên người cô.
Ngón tay dung tục của hắn tùy ý động lên mặt hoa da phấn của cô, nghe đâu đó tiếng cười âm lãnh làm người ta phát lạnh.
"Làm nhục sao?"
"Tiểu Ly, em còn hơi sức quan tâm kẻ khác sao?
Em quên mất là đêm qua em tự nguyện dâng mình cho ta như thế nào rồi ư?
Kĩ năng cũng khá lắm đấy!"
"Ngươi! Đồ hạ lưu!"
Lưu Ly nổi đóa vung tay tát hắn, hiển nhiên vì không nhìn thấy mà hắn rất dễ dàng bắt được tay cô, còn kéo lên tùy ý chạm môi lên da thịt thơm tho mềm mại.
"Ngươi...buông ta ra!"
Cô gái nhỏ kinh tởm rút tay không được, nước mắt mất khống chế trào ra, thời khắc này cô sợ hãi vô cùng.
Nhớ đến hắn làm nhục mình, còn nhớ đến người chồng lành ít dữ nhiều mà càng thêm run sợ.
"Ngươi...rốt cuộc ngươi là ai?
Ngươi muốn gì? Tại sao..."
"Ta là chồng em!
Lãnh Hoàng đây!
Không nhận ra ta sao?"
Lãnh Hoàng giữ lấy cổ tay mềm yếu, chậm rãi nói ra, hơi thở trì trệ chỉ đủ cho Lưu Ly cảm nhận rõ.
Hai chữ "Lãnh Hoàng" ong ong trong đầu cô, một mảng kí ức mờ ảo xổ đẩy, cô không nhớ rõ được gì, nhưng cái tên của hắn dường như có ấn tượng rất sâu sắc.
Đầu bắt đầu đau lên, bức thiết cô ngừng khóc, hoa dung thất sắc, đau đớn hét lên.
"Lãnh Hoàng!"
Cô mấp máy gọi cái tên của hắn, đầu đau như búa bổ không thể nhớ, mà người đàn ông kia thấy vậy lại không có chút xót thương, thêm lời làm cô xáo trộn.
"Phải, Lưu Ly, ta là Lãnh Hoàng, là ta nuôi em lớn lên!
Em là vợ của ta, chính Tuyên Uyên đã cướp em từ trong tay ta!"