Edit: Nynuvola
Cuối cùng đường đua chỉ còn dư lại hai học sinh chuyên thể dục thể thao tranh nhau top 3 với một học sinh cao gầy giống sào trúc, Hoa Hành và Thúc Thần sóng vai đi tới một góc sân vận động.
Trên mặt đất dựng một cái xà kép, cách đó không xa có vài căn phòng cũ thấp bé không ai sử dụng, trước kia từng dùng nhưng sau khi sân vận động mới được xây xong, chẳng còn ai ngó ngàng gì đến nó nữa.
Sân trường của Nhất Trung rất lớn, đám đông đều tập trung gần khu vực thi đấu cho nên chỗ này không có mấy ai.
Hoa Hành nhìn xà kép, bỗng nhiên muốn ngồi lên đó.
Một dòng cảm xúc bồn chồn đang tràn tràn đầy khắp đầu óc cậu, tựa như được ngâm mình trong nước ấm, cực kỳ dễ chịu, hơi nóng đã giúp tất cả những bực bội của cậu thoát ra ngoài.
Hoa Hành đi nửa bước, chợt sức nhớ đến chuyện gì, bèn quay đầu nhìn Thúc Thần.
Chỉ thấy hắn suy tư nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ phía xa xa kia.
Hoa Hành: "?"
Hoa Hành khó hiểu hỏi: "Cậu quan sát cái gì đó?"
Ánh mắt và vẻ mặt của Thúc Thần đều rất bình tĩnh, nhưng trực giác nhắc nhở Hoa Hành tốt nhất nên im lặng.
Do dự lập tức sẽ bại trận, quả nhiên nghe thấy Thúc Thần nói: "Tôi vẫn luôn muốn tìm một chỗ trong đại hội thể thao."
Hoa Hành chấn động: "Không lẽ cậu muốn......"
Thúc Thần nhìn cậu, bắt đầu trần thuật: "Vòng tới vòng lui, tôi cảm thấy chỉ có nơi ấy là thích hợp, không quá nhiều người nhưng có thể nghe thấy âm thanh từ sân vận động như cũ."
"Nãy giờ cậu đều nghĩ đến chuyện này hả?!" Hoa Hành vô cùng hối hận vì vừa rồi không lấp kín miệng hắn lại.
Không đúng, điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm là: "Cậu đừng có mơ!"
Thúc Thần nhìn xoáy vào cậu: "Lúc nãy cậu nhảy cao đẹp lắm, trông giống cánh chim vậy."
Vành tai Hoa Hành giần giật, không ai có thể dễ dàng từ chối lời khen ngợi, đặc biệt là Hoa Hành.
Hắn ghé sát đến gần thì thầm: "Giây phút trông thấy cậu, tôi không thể nhịn nổi việc muốn làm cậu."
Nghe xong mấy chữ này, cơ thể Hoa Hành liền khơi dậy phản ứng không tốt.
Thúc Thần để lại trên người cậu dấu ấn quá đặc biệt, tới mức chỉ cần mới nghe thôi thì sâu trong thân thể đã như có dòng điện chạy qua.
Hoa Hành lui về sau một bước, không nói nên lời.
Lý trí bảo cậu phải từ chối Thúc Thần, nhưng thân thể trái lại phản ứng thành thật.
Giằng co một hồi, hai người chợt nghe thấy tiếng loa phát thanh trên đầu: "Tiếp theo chúng ta sẽ có một trận thi đấu 4x100 nam sinh năm ba, mời các tuyển thủ đến chỗ bàn đăng ký làm thủ tục......"
Thúc Thần ngẩng đầu, một tia không vui hiện trên khuôn mặt anh tuấn đó.
Hắn nói với Hoa Hành: "Đi đến điểm đích chờ tôi." Nói xong lập tức bỏ đi.
Hoa Hành nhìn bóng dáng hắn rời đi, nghĩ mãi bỗng phát hiện bản thân không biết điểm đích là ở đâu.
Cậu do dự vài giây rồi đi tới chỗ đám người đang tụ tập.
Phương hướng cậu chọn không sai, cuộc đua tiếp sức nam 4x100 rất thú vị, đường đua nhựa đều chật kín người là người, cậu chen vào đám đông và bắt gặp những vạch kẻ đỏ trắng song song, nó đang chờ quán quân chạy qua.
Hội học sinh và giáo viên căn bản không cản nổi khán giả nhiệt tình, chỉ có thể bảo đảm trên đường băng không có người.
Vóc dáng của Hoa Hành không quá cao, cố gắng nhón chân xem xét xung quanh, loáng thoáng thấy được thân ảnh của Thúc Thần từ xa.
Thị lực cậu không còn tốt bằng hồi học cấp hai, nhìn không rõ mặt người nọ nhưng có thể phỏng đoán qua dáng dấp, cậu đứng trong đám người, lo lắng chờ đợi hiệu lệnh của trọng tài.
Cách đó không xa vang lên một tiếng súng, tiếng hô cổ vũ hò hét hết đợt này đến đợt khác, Hoa Hành lẫn trong đám đông khó khăn nhìn theo vài bóng người đang lao nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung, chạy vụt đi.
Những nam sinh cấp ba đều có thể lực tốt, gắng sức chạy nước rút 100 mét đầu thật mau, cây gậy truyền trong nhát mắt được giao cho nhóm của Thúc Thần, người chạy trên cỏ đuổi theo vừa kêu cố lên, bên mép đường băng là khán đài sân vận động lộ thiên, thoạt nhìn chen chúc dòng người xô đẩy, điên cuồng gào khản cả cổ, thậm chí tì lên cả rào chắn.
Tiếng cổ vũ xen lẫn tên họ, Hoa Hành nghe thấy tên của Thúc Thần.
Người gọi cực kỳ nhiều.
Dù sao thì hiện tại trong sân chỉ có 4 nam sinh, những lớp khác rất dễ nhận biết được nam thần năm ba của họ.
Không đề cập tới chuyện Thúc Thần là tên bại hoại cỡ nào, trên người hắn quả thực mang theo không ít chỗ hấp dẫn.
Không chỉ lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, chỉ cần thế này thôi cũng đủ nhận được cả rổ ánh mắt ngưỡng mộ và sự chú ý.
Hoa Hành cứ nhìn theo mãi như vậy không chớp mắt, nhẹ giọng hòa lẫn với tiếng reo của những người xung quanh, dùng âm lượng mà mỗi mình cậu có thể nghe thấy: "Thúc Thần, cố lên."
Khoảng cách Thúc Thần chạy tới chỉ mất có vài giây ngắn ngủi, khiến nội tâm cậu không khỏi sinh ra tiếc nuối, không thể nhìn lâu thêm một chút mái tóc ấy tung bay trong gió.
Nhưng vài giây này cơ hồ rất dài, vô số hình ảnh khi quen biết với hắn tràn ngập trong đầu, xuất hiện bên cạnh cậu, chạy đến trước mặt cậu.
Ngay thời điểm Thúc Thần chạy qua vạch đích, đám người vây xem đột nhiên tản, chỉ còn chừa lại Hoa Hành ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đáy mắt hắn còn vương ý cười không rõ ràng, lao thẳng sang chỗ cậu, hai người cùng ngã lăn xuống đất trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn đè lên người cậu.
Thúc Thần vươn tay đệm sau đầu Hoa Hành, đặt một nụ hôn nơi má cậu.
Hoa Hành vô cùng xấu hổ, rụt cổ chôn trong lồng ngực hắn.
Các bạn học trong lớp nhanh chóng chạy tới, kéo hai người đứng dậy.
Buổi thi đấu ngày hôm nay đã kết thúc, thành tích của mọi người khá tốt, Triệu Minh nói muốn đến căn tin ăn một bữa thịnh soạn.
"Không đi." Thúc Thần cười nói, "Nãy tôi mới đẩy ngã Hoa Hành xong, để dẫn cậu ấy đi xem trên người có xây xước gì không."
Địa phương nào đó của Hoa Hành phản xạ có điều kiện chợt căng thẳng.
Lời của Thúc Thần kia, tựa như đang bảo: "Tôi dẫn cậu ấy đến một nơi không ai biết làm một nháy vậy.".