Vọng Thần Hoa


Edit: Nynuvola
Buổi sáng thứ hai sau khi Hoa Hành tỉnh dậy liền bắt đầu lay lay Thúc Thần, phát thỉnh cầu "Mau quay về đi học".
Thúc Thần thật sự không làm gì được cậu, đành phải tỉ mỉ chuẩn bị từng thứ cho cậu thì dẫn Hoa Hành trở về trường học.
Thời gian trôi thật nhanh, mỗi người phải giành giật từng giây học tập cũng không bắt kịp kỳ thi đại học đếm ngược đang ngày càng rút bớt.
Hai người ăn cơm trưa xong liền trở về phòng học.
Tiền Giai nhìn thấy Hoa Hành thì vô cùng vui mừng: "Hoa Hành! Cậu đã đi đâu vậy? Ốm sao?"
Sắc mặt Hoa Hành vẫn còn hơi tái nhợt, cậu ngồi xuống vuốt tờ bài thi mới phát đặt trên bàn: "Không bị ốm, trong nhà tôi có chút việc."
Tiền Giai và Vương Tĩnh khê đưa mắt nhìn nhau một cái.
Hoa Hành: "?"
Vương Tĩnh khê nói: "Oa, cậu vậy mà chịu giải thích!"
Tiền Giai tiếp lời: "Tôi còn nghĩ cậu sẽ không trả lời cơ! Trước đây cậu có bao giờ để ý mọi người đâu, cực kỳ lãnh đạm, tôi cũng không dám nói chuyện với cậu.

Không đúng, tôi nhớ rõ ràng tôi có gợi chuyện với cậu nhưng cậu không thèm để ý đến tôi."
Hai người cùng nhau cảm khái: "Hoa Hành, dạo gần đây cậu thay đổi nhiều thật đấy."
Hoa Hành nghe phòng học cãi cọ ồn ào, bất giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tiền Giai ôm mặt: "Hoa Hành, cậu nên cười nhiều lên! Đồng ý với tôi, nha?! Cậu không biết đâu, trước kia ngày nào cậu cũng trương cái mặt lạnh——"
"Thần ca! Cậu đi học rồi hả?! Mau giúp tôi xem cái này với! Buổi sáng đi học lão Trương nói ai không làm bài được thì giơ tay, cả lớp có mình tôi giơ, ông ấy không giảng đề còn mắng tôi một trận! Tức nhất chính là những người khác cũng không chịu giúp tôi!"
Triệu Minh cắt ngang bài diễn thuyết của Tiền Giai, chạy như điên từ cửa sau phòng học vào, ầm ầm giống như một chiếc máy kéo đầy xăng.
Tiền Giai thét chói tai mắng cậu ta: "Là do cậu quá ngốc! Bài đó chỉ liếc mắt cũng biết chỗ sai ở đâu, mình cậu không biết! Tôi mà là lão Trương thì không chỉ mắng cậu mà còn muốn đánh cậu! Tức chết thầy giáo rồi!"
Vẻ mặt Triệu Minh thành khẩn, ôm quyền chắp tay thi lễ: "Sai cái gì cơ? Ở đâu? Dùng điểm thi lần sau của tôi ra bảo đảm, tôi thật sự nhìn không ra chỗ sai."
Mọi người cười vang, Thúc Thần cũng cười rộ lên theo.
Càng gần giai đoạn nước rút mà bạn học vẫn duy trì trạng thái tốt như vậy, Hoa Hành cũng thế, Thúc Thần càng không cần phải nói.
Chăm chỉ từng giây từng phút đã tích lũy trước đó cho bọn họ đủ sự tin tin để vững bước tiến tới tương lai.
Cùng mấy người bạn này ở bên nhau, buồn tẻ hay chán nản trong quá trình học tập đang căng thẳng cũng dần buông lỏng.

Quan trọng nhất chính là họ không để ý Hoa Hành đã từng lạnh nhạt quái gở.

Bọn họ dễ dàng tiếp thu cậu, quan tâm cậu, coi cậu như một thành viên của tập thể.
Tuy rằng này một phần nguyên nhân rất lớn trong đó phải kể đến Thúc Thần, nhưng tóm lại, Hoa Hành cực kỳ cảm kích.
Năm giờ sau khi tan học, Thúc Thần nắm tay Hoa Hành đến cửa sau phòng học, nói chuyện nghiêm túc với cậu.
Đầu tiên hắn phân tích tình huống trước mắt: Hoa Ánh Hà ở bệnh viện, nhà Hoa Hành không còn ai.

Phòng trọ của hắn lại gần trường trong khi nhà cậu xa lắc.

Ký túc xá không có giường trống, hơn nữa ở nhà vẫn còn một bé cá sấu mỗi ngày đều quẫy nước gào khóc đòi ăn.
Vì để gia tăng tính thuyết phục, Thúc Thần thậm chí đưa ra mấy loại lý do như "Nhà hàng dưới lầu ngày nào cũng giao canh hầm rất nhiều, một mình hắn vốn dĩ ăn không hết"......
Sau đó hắn hỏi Hoa Hành "Xem thử thế nào".
Hoa Hành cạn lời nhìn hắn: "Xem cái gì bây giờ?"
Thúc Thần đã nói đến nước này, sao có thể tốn sức từ chối.
Huống chi cậu cũng không định từ chối.
Thế là bắt đầu từ hôm đó, giữa trưa Hoa Hành và Thúc Thần sẽ cùng nhau đến căng tin ăn cơm, buổi chiều tan học cùng về nhà, bắt đầu hành trình vui vẻ của đôi tình nhân trẻ.
Buổi chiều năm giờ đầu tiên lúc Hoa Hành thu dọn cặp sách, Tiền Giai và Vương Tĩnh khê đồng thời rơi cằm xuống đất.
Tiền Giai nói: "Trời ơi!"
Vương Tĩnh khê phụ họa: "Đất ạ!"
Chờ Hoa Hành lôi chìa khóa lớp học trả lại cho ủy viên sinh hoạt xong, hai người bắt đầu ríu rít biểu đạt nghi vấn: "Cậu định đi đâu đó?"
Tiền Giai nói: "Nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt tôi xem nào."
Hoa Hành xách cặp lên, liếc qua Thúc Thần nói: "Đổi một chỗ khác tiếp tục học, mai gặp nhé."
Thời gian bận rộn phong phú luôn trôi qua rất nhanh.
Lão Hà tuyên bố lần thi cuối kỳ này sẽ là đề thi chung, lớp học có một khoảng xôn xao khe khẽ nhưng mau chóng bình lặng trở lại.

Hoa Hành vốn dĩ học tập khắc khổ nghiêm túc, hiện tại lại có Thúc Thần theo sát kỹ để chỉ điểm chỗ chưa hiểu, có thể nói là tích lũy đầy đủ, tiến bộ vượt bậc.
Đêm trước ngày thi, bệnh viện gọi điện thoại tới báo: Hoa Ánh Hà đã tỉnh lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui