Ngụy Vô Tiện nương theo giai điệu mà ngủ say, hắn còn nhớ mang máng giọng người ngâm giai điệu kia có chút trầm thấp, giống như, giống như một người......!Đáp án sắp nói ra, nhưng hắn lại không thể nói ra khỏi miệng được, sau đó mày nhăn lại, chân vừa đạp một cái, hắn đã tỉnh.
Hai mắt vẫn còn đọng đầy hơi nước hé mở, vừa mở mắt đã nhìn thấy tấm màn trắng ở bên trên.
Ở trong sơn động tối đã lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, sáng đến mức làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó chịu, một lần nữa nhắm mắt lại.
Mơ mơ màng màng đổi tư thế nằm, chân gác lên chiếc chăn gấm vừa bị hắn đạp sang một bên cọ cọ.
Trên người không còn cảm giác nhớp nháp, cực kỳ dễ chịu, ngay cả trong không khí cũng tản ra một mùi hương làm cho người ta cảm thấy yên tâm.
Ngụy Vô Tiện ngủ thiếp đi trong mùi hương an thần dễ chịu này, hoàn toàn không chú ý tới những thay đổi xung quanh mình.
Lam Vong Cơ cầm theo hộp thức ăn đi trên đường, lúc này đã đến giờ giải lao giữa buổi học sáng, y tính toán thời gian rồi ra khỏi Lan Thất, vội vàng quay về Tĩnh Thất.
Đi ngang qua cây táo, phát hiện trên cây táo xanh đã ra quả to bằng lòng bàn tay, từng chùm từng quả treo ở trên cây, khiến nhánh cây cong xuống.
Táo trong mùa này tuy đã ra quả, nhưng vẫn còn rất chua, chưa thích hợp để ăn.
Lam Vong Cơ cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu lại ánh mắt, dự định tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng trong lòng lại lung lay, dừng một chút, nhìn những quả táo bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, vành tai không hiểu sao lại đỏ lên.
Khi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bước vào sân Tĩnh Thất, trong lòng ngực còn ôm theo một ít táo xanh mới vừa mới hái xuống.
Lam Vong Cơ rửa sạch mấy quả táo, rồi đặt thức ăn và táo lên trên bàn.
Nhìn mấy quả táo xanh mướt, Lam Vong Cơ không tự chủ được mà khẽ cong khoé miệng, quả táo này tuy chua, nhưng lúc này Ngụy Anh có lẽ sẽ rất thích ăn.
Y nghĩ vậy rồi đứng dậy, chậm rãi đi vào trong nội thất.
Ngụy Vô Tiện ngủ ở trên giường không hề phòng bị, cổ áo mở rộng, lộ ra những dấu đỏ hồng nho nhỏ ở trên xương quai xanh do Lam Vong Cơ lưu lại đêm qua, nhìn thấy cảnh này ánh mắt y tối sầm lại.
Lam Vong Cơ đi đến, nhẹ nhàng kéo lại áo trong của Ngụy Vô Tiện, vuốt ve mái tóc do tư thế ngủ mà bị rối của hắn, rồi ngồi xuống đầu giường, nhẹ giọng gọi: "Ngụy Anh, nên dậy rồi."
Nếu là ngày thường, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ để Lam Vong Cơ gọi lên vài lần mới chịu tỉnh dậy, còn phải kéo Lam Vong Cơ hôn một trăm tám mươi lần mới chịu dừng lại.
Nhưng hôm nay không biết tại sao, Lam Vong Cơ vừa gọi, Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên mở mắt.
Sau khi biết là người đến là ai, mới thả lỏng người, một lần nữa nhắm mắt lại, quay lưng về phía Lam Vong Cơ, trong miệng còn lẩm bẩm: "Gì, hoá ra là tiểu cũ kỹ......"
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng vẫn còn muốn ngủ tiếp, bất lực duỗi tay khẽ đẩy nhẹ bả vai của hắn: "Ngụy Anh, đừng ngủ......"
Đột nhiên "Bốp" một tiếng, Ngụy Vô Tiện không chút lưu tình đánh vào tay Lam Vong Cơ, mu bàn tay y lập tức đỏ lên.
Lam Vong Cơ nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn người trên giường, lại thấy đối phương nhắm mắt mơ hồ hỏi y: "Lam Trạm, cái kia......!Con rùa bự kia đâu?"
Rùa? Có phải là......!Con rùa bằng gốm mới nhận được từ trò ném vòng chơi trên trấn mấy hôm trước? Nghĩ vậy, trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên ý cười, hoá ra hắn thích rùa đen như vậy sao? Biết vậy đã đặt nó trong Tĩnh Thất.
"Ngụy Anh......"
Vừa mới phát ra tiếng, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ném chăn đi, từ trên giường nhảy dựng lên: "Lam Trạm! Rốt cuộc ngươi có để cho người khác ngủ hay không!"
Nhìn động tác mạnh của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ giật mình lập tức đỡ lấy eo hắn, giọng điệu có chút gấp gáp: "Ngụy Anh, ngươi chậm một chút."
Đầu tóc Ngụy Vô Tiện rối tung, vẫn có chút tức giận khi phải rời giường, nhìn Lam Vong Cơ quát: "Lam Trạm, ngươi......!"
Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của Lam Vong Cơ thì sững người, một lúc lâu sau mới lắp bắp mở miệng: "Ngươi, tại sao ngươi......!Tại sao lại lớn như vậy!?"
TBC.
26/01/22
————
Trans: Min
Beta: Bơ.