Vong Tiện Con Đường Chông Gai


Sáng hôm sau sắc trời mới hơi tờ mờ, giờ mẹo vừa đến Lam Vong Cơ đã ăn mặc chỉnh tề, sau khi đợi môn sinh đưa nước ấm tắm gội đến, là bắt đầu kêu Nguỵ Vô Tiện rời giường.

Nguỵ Vô Tiện rúc trong ổ chăn không chịu ra, giọng nói hơi khàn mang đầy âm mũi, nói: "Nhị ca ca, ta buồn ngủ quá, tại sao dậy sớm vậy chứ, ngươi để cho ta ngủ tiếp một chút đi".

Lam Vong Cơ dịu dàng nói: "Nguỵ Anh, hôm nay phải đi bái kiến phụ thân và thúc phụ cùng với các vị tông thân, không thể thất lễ, đợi khi trở về lại ngủ tiếp".

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy phải gặp Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân, trong đại não hỗn độn lập tức tỉnh táo một chút, nhưng cả người bủn rủn yếu ớt, mệt đến mức ngay cả một ngón tay cũng lười nhúc nhích, lười biếng nói: "Nhị ca ca, ta không muốn cử dộng, ngươi giúp ta".

"Được".

Lam Vong Cơ ôn nhu đáp, sau đó đào Nguỵ Vô Tiện trần truồng từ trong ổ chăn ra, bế hắn đặt vào trong thùng tắm, sau khi giúp hắn tắm rửa lau sạch xong, rồi vô cùng thuần thục mặc cho hắn một bộ phục sức Cô Tô Lam thị.

Toàn bộ quá trình Nguỵ Vô Tiện nhắm tịt mắt tận dụng từng phút để ngủ thêm một chút, đợi đến khi Lam Vong Cơ chuẩn bị cho hắn xong xuôi, Nguỵ Vô Tiện mới dần dần lên tinh thần, sau đó ôm Lam Vong Cơ hôn lung tung một trận.

Hôn tới khi cảm thấy hài lòng, mới buông Lam Vong Cơ ra, cả người mới coi như là hoàn toàn tỉnh táo.

Đi được vài bước trên mặt đất, Nguỵ Vô Tiện cắn răng phát hiện hai chân không chỉ mềm nhũn yếu xìu, mà trong lúc đi lại thậm chí còn run rẩy không thể kềm chế, tuy rất nhỏ, nhưng Lam Vong Cơ vẫn phát hiện ra, mạnh mẽ bắt hắn nằm trên giường giúp hắn xoa ấn huyệt vị ở chân, khơi thông máu huyết.

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ lộ vẻ mặt xấu hổ, cười tủm tỉm nói: "Lam Trạm, ngươi không cần cảm thấy áy náy, chuyện này không có gì, đều là việc nhỏ".

Lam Vong Cơ nói: "Lỗi của ta".


Nguỵ Vô Tiện hơi hiện ra vẻ bất lực cười nói: "Nhị ca ca, lần nào ngươi cũng nói là lỗi của ngươi, chỉ nói mà không thay đổi thì ích lợi gì, cứ luôn thích dùng sức mạnh với ta".

Lam Vong Cơ im lặng không nói, Nguỵ Vô Tiện thấy y vẫn trong dáng vẻ tự trách, cúi đầu hôn lên vảnh tai ửng đỏ của y, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Được rồi, thật sự không có gì, đi thôi, nếu không râu của thúc phụ lại bay lên vì giận dữ bây giờ".

Lam Vong Cơ nói: "Thật sự không sao?"
"Thật sự không sao!" Nguỵ Vô Tiện trực tiếp đứng lên nhảy vài cái, sau đó chủ động kéo Lam Vong Cơ đi ra ngoài.

Sáng sớm không khí mát mẻ trong lành, những dải lụa đỏ rực ngày hôm qua vẫn treo cao cao trên đầu tường và trên những cành cây, làm tăng thêm một chút tươi tắn sinh động cho Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn yên tĩnh và thanh nhã.

Nguỵ Vô Tiện dọc trên đường đi nhảy nhót bên này bên kia, đi một hồi đột nhiên dừng chân, giọng điệu nghiêm trọng nói: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ nói: "Sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt khó xử nói: "Ta bị ngươi thao đến hai chân run rẩy, nếu như bị trưởng bối trong nhà ngươi nhìn ra, vậy thì chẳng phải là ngươi sẽ bị mắc cỡ chết mất hay sao".

Lam Vong Cơ: "! !.

"
Nguỵ Vô Tiện thấy y hơi mở to mắt dáng vẻ quẫn bách, phụt bật cười thành tiếng.

Lam Vong Cơ hiểu ra hắn lại đang trêu đùa mình, đưa tay nhéo một cái không nặng không nhẹ lên huyệt vị trên eo hắn, thân thể Nguỵ Vô Tiện thoáng chốc tê rần, oái ~ kêu lên một tiếng, "Lam Trạm ngươi làm gì? Trước mặt đám đông, nếu như bị đệ tử môn sinh trong nhà của ngươi nhìn thấy, ngươi còn muốn gặp người khác không".


Lam Vong Cơ sửa lại cho đúng: "Nhà của chúng ta!"
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa cái eo mỏi nhừ, cười nói: "Phải phải phải, là nhà của chúng ta! Đi thôi đi thôi, không đùa ngươi nữa, để các trưởng bối đợi lâu là rất thất lễ".

Nguỵ Vô Tiện đi theo Lam Vong Cơ chào hỏi một lượt các trưởng bối Lam gia, một đống các lễ vật dùng được hay không dùng được đều nhận hết về.

Mọi người đều tặng những thứ như sách vở, ngọc bội, nhưng phụ thân Thanh Hành Quân của Lam Vong Cơ, lại tặng cho Nguỵ Vô Tiện một kiếm tuệ màu đỏ tươi, tuy trong lòng Nguỵ Vô Tiện có thắc mắc, nhưng vẫn cung kính nhận lấy.

Lam Hi Thần tự mình đi từ đường thỉnh gia phả của gia tộc tới, Lam Vong Cơ sau khi viết tên của mình vào, gia phả được chuyển đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nhìn hai chữ Lam Trạm nắn nót trên gia phả, cây bút trong tay lại chậm chạp chưa viết xuống.

Nhớ lại kiếp trước Lam Vong Cơ tốn không biết bao nhiêu là công sức, mới làm cho người Cô Tô Lam thị chấp nhận hắn, tuy rằng sau đó chính mình cũng được viết tên vào gia phả, nhưng lại giống như ăn trộm, chỉ có người trong nhà Lam gia biết, nhớ tới những trách phạt mà Lam Vong Cơ phải chịu vì mình trong kiếp trước, hốc mắt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên trở nên cay xè.

Lam Hi Thần ở một bên chợt kinh ngạc nói: "A Tiện, sao ngươi khóc?"
Nguỵ Vô Tiện lấy lại tinh thần, tay quẹt lên mặt một cái, thế mà thấy nước mắt ướt đầy tay, vội vàng dùng tay áo lau lung tung, lau xong rồi mới nhớ ra, mình hiện giờ chính là đang mặc gia bào của Cô Tô Lam thị, lập tức hoảng hốt một trận.

Nhưng các trưởng bối ở bây, bao gồm cả Lam Khải Nhân cứng nhắc, phỏng chừng đều bị doạ vì hắn đột nhiên rơi lệ, không chỉ không ai trách cứ, mà tất cả còn tỏ ra lo lắng nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện có chút ngượng ngùng cười nói: "Ta không có việc gì, chỉ là chợt nghĩ đến vài việc, trong lòng xúc động, cầm lòng không đậu".


Nguỵ Vô Tiện nói xong lại cầm lấy bút lông, ngưng thần tĩnh khí, phát hiện bút trong tay hơi run run, nếu cứ thế viết xuống, chữ viết chắc chắn sẽ không nắn nót, thậm chí nói không chừng mực còn bị lem nhem.

Đang lúc khổ não, một bàn tay to lớn trắng nõn như ngọc từ phía sau Nguỵ Vô Tiện vươn tới, nắm lấy tay phải đang hơi run rẩy của hắn, ổn định vững vàng viết hai chữ Nguỵ Anh vào chỗ trống bên cạnh hai chữ Lam Trạm.

Nguỵ Vô Tiện nhìn cái tên được viết vô cùng đoan chính, lông mày hơi giãn ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lam Vong Cơ sau khi nắm tay hắn viết xong, lặng lẽ trở lại chỗ cũ, làm như y vẫn luôn đứng đó chưa hề di chuyển.

Lam Hi Thần nhìn hành động của đệ đệ, khoé miệng trước sau vẫn giữ một nụ cười nhẹ, thu lại gia phả, từ trong tay môn sinh lấy qua một ngọc bài, nói: "A Tiện, đây là ngọc bài thông hành, ngươi cất kỹ, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói cho Vong Cơ, hoặc dặn dò môn sinh đi làm".

Nguỵ Vô Tiện nhìn ngọc bài thoáng sửng sốt, trịnh trọng nhận lấy cất vào trong ngực áo, mặt mày hớn hở nói: "Đa tạ huynh trưởng, ta sẽ không khách khí với Lam Trạm".

Lam Hi Thần cười nói: "Vậy là tốt rồi".

Sau khi xong mọi việc, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện trở về trên con đường nhỏ râm mát, nhìn kiếm tuệ đỏ rực như lửa với vẻ mặt khó hiểu, Nguỵ Vô Tiện không nghĩ ra tại sao Thanh Hành Quân đưa cái này.

Lam Vong Cơ thấy hắn vẫn cứ nhìn tới nhìn lui kiếm tuệ, mở miệng nói: "Kiếm tuệ này, chính là di vật của mẫu thân ta".

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người ra một chút, giật mình nói: "Di vật của mẫu thân ngươi?"
"Ừm" ánh mắt Lam Vong Cơ hơi ảm đạm, giọng điệu bình thản nói: "Phụ thân vẫn luôn mang nó bên người, không cho người khác đụng vào, không ngờ!.

"
Nguỵ Vô Tiện không thể tưởng tượng được nói: "Vậy lễ vật này thực sự hơi trọng hậu rồi, phụ thân đưa cái này, hẳn là muốn thể hiện sự coi trọng ta".

Lam Vong Cơ không tỏ ý kiến.


Nguỵ Vô Tiện đã biết ý nghĩa của kiếm tuệ, sau khi trở về phòng ngủ, trước tiên tháo kiếm tuệ của Tuỳ Tiện xuống, treo kiếm tuệ đỏ rực có ý nghĩa phi phàm này lên.

***
Ba ngày sau, Vân Mộng Liên Hoa Ổ biển người tấp nập, khách quý chật nhà, số người so với ngày thành hôn bữa trước chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, đệ tử môn sinh Vân Mộng không ngừng tới lui chào đón khách khứa, đáp ứng không xuể.

Mà bên ngoài phòng bếp Liên Hoa Ổ, cả một đám đầu bếp bận rộn với khí thế ngất trời, các món ăn ngon lục tục ra khỏi nồi, sắc hương vị đều đầy đủ, thơm lừng bốn phía, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã muốn rục rịch, trước đó đã có bữa yến tiệc thanh đạm của Lam gia, thì bữa tiệc rượu của Giang gia quả thực là mỹ vị nhân gian.

Sau khi bắt đầu bữa tiệc, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngồi ở chỗ trưởng bối hai nhà, tuy là thức ăn ngon, nhưng Nguỵ Vô Tiện không có tâm trạng thưởng thức lắm, mặc dù ngồi với trưởng bối cũng là ăn cơm nói chuyện, nhưng bầu không khí vẫn là nghiêm túc đàng hoàng.

Nguỵ Vô Tiện thất thần ngồi ngay ngắn một hồi, nghẹn giống như có một đống kiến đang bò khắp người vậy, sau khi quy quy củ củ kính rượu các trưởng bối như thường lệ, thì tuỳ tiện ăn mấy miếng, sau đó dẫn Lam Vong Cơ người sống chớ gần nhanh như chớp chạy đến khu vực của khách khứa trong bữa tiệc.

Nhiếp Hoài Tang mặc dù ở giữa đám người mênh mông, đôi mắt vẫn luôn sắc bén nhất, gần như trong tích tắc đã nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ chuồn ra tới, lập tức kêu lên: "Nguỵ huynh, Hàm Quang Quân, ở đây, ở đây, mau tới đây".

Sau khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngồi vào vị trí, mọi người vốn đang tuỳ ý cười giỡn, tiếng nói càng lúc càng nhỏ lại, ngay cả ăn cơm uống rượu cũng dần dần cố hết sức không phát ra âm thanh.

Không phải là không muốn ồn ào, mà là khí tràng của Lam Vong Cơ thật sự quá mức cường đại, bị ánh mắt thanh lãnh của y quét qua, thì cảm giác sau lưng ớn lạnh cả người, so với trưởng bối trong nhà còn uy nghiêm hơn.

Tuy rằng ai hỏi cái gì y cũng đều sẽ lễ phép trả lời, nhưng mặt y vô biểu tình, dáng ngồi đoan chính, quần áo lại càng mặc chỉnh tề không chút cẩu thả, không hợp với các đệ tử thế gia ngồi ở đây.

Mọi người đều hiểu rõ Lam Vong Cơ chính là như thế, nhưng vẫn nhịn không được trong lòng thấy rụt rè, không dám tuỳ ý vui cười đùa giỡn, giống như là sợ bị y trừng phạt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận