Con cháu thế gia đến độ tuổi thích hợp khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đều sẽ được gia tộc ra mặt qua lại với thế gia có ý định liên hôn, trao đổi sinh thần bát tự con cái nhà mình, được một vị tiên sinh am hiểu coi bói nhân duyên ở trong tộc tính toán một chút giữa các ứng cử viên, thích hợp sẽ sắp xếp gặp mặt, nếu hai bên gia tộc hài lòng cho phép, tiền đặt cọc sính lễ vừa đặt xuống, là cuộc hôn nhân này xem như đã định, đợi mấy năm nữa tới lúc thành niên, sẽ chọn ngày tốt thành hôn, chính thức giành lấy qua cửa.
Bởi vậy sau quan lễ tròn 15 tuổi của Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân liền sắp xếp việc xem mắt cho y.
Lam Vong Cơ cung cung kính kính đứng trước bàn, nhận được một quyển trục.
Trên quyển trục là danh sách con cái của các thế gia có ý định kết hôn với Lam Vong Cơ, hơn nữa đã được lão tiên sinh của Lam thị bói toán cát hung (tốt xấu) xong, kết quả bói toán bị Lam Khải Nhân giữ kín một cách vô cùng thần bí, danh nghĩa là phòng ngừa những định kiến trước khi gặp nhà gái, sẽ ôm tâm tư dày mỏng, kén kén chọn chọn, thiếu lễ nghi đối với cô nương của các thế gia, nhưng thực tế là bí mật muốn thao túng kết quả xem mắt, sắp xếp các cô nương mà lão nhân gia thích để lên phía trên, những người bên dưới thì tuỳ tiện chào hỏi, ý tứ một chút là được, dù sao....
Lam Vong Cơ mở giấy niêm phong trên quyển trục, kéo ra một chút, ngay cả hết sải tay cũng không đủ, thuận thế thả xuống, đầu kia của quyển trục liền lăn xa vài trượng, lăn thẳng đến bậc cửa Nhã Thất, đụng vào chân của Lam Hi Thần đúng lúc bước qua cửa.
Danh sách này thế mà còn dài hơn so với của Lam Hi Thần năm đó.
Cũng may quyển trục là một quyển càn khôn đã được cải tiến, độ dày của quyển trục tự động được nén lại, nếu cuộn một cách bình thường, thì đoán chừng quyển trục Lam Vong Cơ đang cầm trên tay sẽ kéo dài liên tục đến mức có thể lấp đầy các ngăn kệ trong Tàng Thư Các.
Lam Hi Thần là con trưởng, đạo lữ xứng đôi tương lai chính là Tông chủ phu nhân mẫu nghi của một gia tộc, gánh nặng trên người không thể nói là không nặng nề, các gia tộc ước lượng phân lượng và tài năng của cô nương nhà mình, không dám dễ dàng đưa tới Cô Tô Lam thị, nhưng Nhị công tử thì khác, Nhị phu nhân tương lai không có áp lực gì, chỉ cần làm cho Lam Vong Cơ vui vẻ là mọi sự tốt đẹp, an phận thủ thường, gia quy của Lam thị khiến người ta khiếp sợ, cũng sẽ không dễ dàng bỏ vợ đuổi người.
Còn nữa, nhiệm vụ nối dõi tông đường không nhẹ không nặng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng nữ nhi nhà mình cũng ít đi vài phần, cho dù không có con cũng không phải là chuyện lớn.
Kể từ đó, Lam Vong Cơ liền trở thành lựa chọn rể hiền chạm vào là phỏng tay của các thế gia huyền môn.
Danh sách rất dài, nhưng Lam Vong Cơ cũng nghiêm túc xem qua một lần từ đầu đến đuôi không sót một chữ.
Lam Hi Thần cười cười, nhìn đệ đệ nhà mình đối với chuyện gì cũng có thái độ không chút cẩu thả, không khỏi vô cùng tò mò rốt cuộc người xứng đôi với y sẽ là người như thế nào.
Người cuối cùng trong danh sách, Vân Mộng Giang thị, Nguỵ Anh.
Lam Vong Cơ bế quan thanh tu nhiều năm, không để ý chuyện bên ngoài, trên thực tế hoàn toàn không biết đến một người bạn nào cùng lứa tuổi trong các thế gia, đệ tử đầu tiên của Giang Phong Miên - Vân Mộng Giang thị này tuy nổi danh bên ngoài, nhưng y cũng chưa từng nghe thấy.
Hiện giờ chữ "Anh" được dùng cho cả bé trai và bé gái, nhưng trên thực tế từ xa xưa là ý chỉ bé gái, bé trai mới sinh gọi là nhi, bé gái mới sinh gọi là anh.
Y quét mắt thoáng nhìn qua một cái, vẫn không cảm thấy có gì không ổn.
Sở dĩ tên của Nguỵ Anh nằm ở cuối cùng, cũng không trách được Lam Khải Nhân cứng nhắc cổ hủ, thật sự là hắn vừa vào đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đắc tội người ta.
***
Vào đầu tháng, trưởng bối của các thế gia kẹp theo cô nương đắc ý nhất trong nhà, mạnh mẽ tiến vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, có vài thế gia một cô nương còn chưa đủ, kiếm một dây năm sáu tỷ muội đều mang đến để mặc cho người chọn lựa vậy mà cũng không ít, bậc cửa của Cô Tô Lam thị sắp bị đạp vỡ hết rồi, không gian vùng núi ngày xưa mát mẻ yên tĩnh, giờ giống như cái chợ, rộn ràng nhốn nháo, chen vai thích cánh.
Bởi vì người đến đều là các cô nương nhan sắc xuất chúng, mặc trang phục lộng lẫy, đưa mắt nhìn kỹ, trăm hoa đua sắc, oanh oanh yến yến, lập tức trở thành một cảnh tượng vui tai vui mắt.
Giang Phong Miên kẹp theo Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện, đi ngang qua con đường núi.
Trong số các công tử thế gia, cũng có vài nam tử có độ tuổi thích hợp được sắp xếp gặp mặt với cô nương Lam gia, Giang Trừng là một trong số đó, lần này dẫn Nguỵ Vô Tiện lên núi, tiện đường dẫn Giang Trừng lên theo, về việc Nguỵ Vô Tiện vậy mà đi cùng với mình, Giang Trừng rất là bất mãn, đối với chuyến đi lần này oán than dậy đất, khịt mũi xem thường.
Lúc này thấy được sự phô trương xưa nay chưa từng có, giọng điệu lại trở nên hơi có vẻ chua chát.
Nghĩ y và Nguỵ Vô Tiện cũng là trong năm thứ hạng đầu của bảng xếp hạng công tử thế gia, mà số người đến xin cầu thân, còn không bằng một nửa của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện tuy rằng là nam tử, nhưng lúc các thế gia trao đổi thông tin con cái, đoán chừng vì chữ "Anh" trong tên, lơ ngơ viết sai thành nữ, không biết tại sao rơi vào trong tay lão tiên sinh phụ trách vấn danh nạp cát của Lam gia, tính một quẻ cho hắn và Lam Vong Cơ, kết quả lại vô cùng khó lường, nói là duyên định ba đời, duyên trời tác hợp, số mệnh đã định, nếu hai người không thể kết hợp, thì càn khôn đảo lộn, trong vòng mười năm thiên hạ sẽ gặp đại kiến nạn, đến lúc đó trăm họ lầm than, ma quỷ hoành hành, thiên đạo không còn.
***
Lúc nghe Giang Phong Miên đọc lời bình này từ bức thư do Cô Tô gửi đến, trong Liên Hoa Ổ không khí mát mẻ, gió đêm hiu hiu, sương treo trên lá sen, dưa trên tay mọi người làm như trở nên không ngon miệng nữa, không biết tại sao mà cảm nhận được một luồng hơi nóng phát ra từ sâu trong lòng đất.
Giang Trừng đầy mặt cảm xúc không biết là ghê tởm hay gì khác nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện, hạt sen lột được một nửa trong tay Giang Yếm Ly rớt ra, được Nguỵ Vô Tiện giơ tay hứng được, ném vào trong miệng.
Trong không khí tĩnh mịch, chỉ vang lên tiếng nhai hạt sen nhóp nhép của một mình hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn lướt qua thần sắc của mọi người, mới cảm thấy tình hình nghiêm trọng, không dám nhai nữa, cố nuốt xuống, vội vàng nói: "Không phải chỉ là một quẻ tính nhân duyên thôi sao, làm gì nghiêm trọng như vậy, lời bình luyên thuyên nhảm nhí này, có thể tin được sao? Mấy ông già bà lão này cả ngày rảnh rỗi không chịu nổi, ru rú trong nhà, đoán chừng ở một mình riết mốc meo rồi, không bói ra một quẻ long trời lở đất, thì cảm thấy một thân hăng hái của mình không có chỗ sử dụng, cho nên thỉnh thoảng phải làm ra một quẻ lớn, hù mọi người một chút.
Giang thúc thúc, người đừng lo, nhất định không nghiêm trọng như vậy".
Giang Trừng khinh thường nói: "Đại sư bói toán của Lam thị, đệ tử nhà khác đều phải cầu xin lão nhân gia tính toán bói quẻ nhân duyên, ngươi cho rằng là ngươi hay sao? Lời bình dưới ngòi bút của ông ấy là lời vàng lời bạc, không tiền nào mua được".
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nhai hạt sen, mồm miệng lúng búng nói: "Ta biết ta khiến mọi người thích, nhưng thế này cũng quá khoa trương rồi, nghe có vẻ như Lam nhị công tử mà rời khỏi ta là sẽ huỷ thiên diệt địa vậy".
Giang Trừng nói: "Cút cút cút! Ta thấy Lam gia công đức bao la, thay người trong thiên hạ thu nhận nghiệt súc ngươi đây, tránh cho ngươi ở bên ngoài bày trò gây chuyện, quậy đến long trời lở đất, gà chó không yên".
Giang Phong Miên trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Gia giáo của Cô Tô Lam thị rất nghiêm, đặc biệt là lão tiên sinh Lam Khải Nhân, đệ tử bên dưới đều là người quy quy củ củ, thành nhân thành khí.
Đặc biệt Lam nhị công tử này, làm người cương trực ghét a dua nịnh hót, ổn trọng mà lại có cốt khí, cùng với tính tình của a Anh ngươi, có thể nói là bổ sung cho nhau đó".
Ngu phu nhân hừ nói: "Ờ, Lam Vong Cơ tuy nhỏ tuổi, nhưng chính là chưởng phạt trong nhà, Nguỵ Anh nên đưa cho y trị một chút.
Tốt nhất, mỗi ngày quất cho mấy thước, cải thiện trí nhớ".
Giang Yếm Ly cười nói: "A Tiện, có lẽ ngươi và Lam nhị công tử thật sự sẽ kết thành đôi thì sao, bất quá nếu y ăn hiếp ngươi, ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên quấy rầy y không tha, nói gì cũng phải đem ngươi về nhà, Lam gia có uy phong tới đâu, cũng không thể ăn hiếp đến Tiện Tiện nhà ta được".
Giang Trừng xì nói: "Người ta ăn hiếp hắn á? Chỉ sợ hắn đừng lật ngược Vân Thâm Bất Tri Xứ lên trời, một mồi lửa đốt sạch đã là may".
Nguỵ Vô Tiện: "Ta???"
Một vòng tiếp theo, mọi người đều làm như đã chấp nhận giả thiết Nguỵ Vô Tiện là một yêu nghiệt làm nhiều việc ác được Lam gia thành công thu phục và thuần hoá, quả thực đột nhiên mang nỗi oan Đậu Nga, nghẹn họng không la được, Nguỵ Vô Tiện vỗ bàn phản đối một hồi, sức mạnh của số đông, dưới sức ép dư luận của ba người thành hổ, đành yên lặng ngồi cho xong, chỉ nêu ra một vấn đề tương đối nghiêm trọng: "Ta là nam tử á, làm sao có thể gả cho Lam Vong Cơ chứ? Xét đạo lý, chuyện này ngay từ đầu là sai lầm của bọn họ, Giang thúc thúc, ngươi hồi âm cho bọn họ từ chối đi".
Tư tưởng của Giang Phong Miên rất cởi mở nha, "Nam tử và nam tử kết làm đạo lữ, xưa nay đã có, chuyện này ngươi không cần để tâm".
Nguỵ Vô Tiện vứt hạt sen đang cầm trong tay đi, vội vàng nói: "Nhưng ta không thích đại nam nhân, người ta thích là các cô nương!"
Giang Phong Miên phất phất tay, thản nhiên cầm dưa lên ăn, giống như đang nói, chuyện này không có gì ghê gớm, làm quen một chút là được.
Giang Trừng thì vẻ mặt so với ngươi, ta càng thông cảm cho Lam Vong Cơ hơn.
Giang Yếm Ly mới là người nghiêm túc an ủi Nguỵ Vô Tiện: "Tiện Tiện, ta nghe nói Lam nhị công tử dung mạo đẹp trai, ngươi gặp rồi, nói không chừng thích quá thì sao, gặp mặt trước rồi nói sau".
Nguỵ Vô Tiện kháng nghị: "Y có đẹp đến đâu đi nữa, cũng không phải cô nương á!"
Chuyện trời xui đất khiến bị ghép đôi của Nguỵ Vô Tiện cứ thế được Vân Mộng Giang thị tiếp nhận không gặp chút khó khăn nào.
Cuối cùng, hắn căm giận bất bình lăn lộn dưới đất, "Mặc kệ mọi người nói thế nào, dù sao ta cũng không gả".
***
Giang Trừng toát ra vẻ ghen tị nhìn một hồi cảnh tượng hoành tráng không tới lượt mình, liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh một cái, như thể thở ra một ngụm khí bị nghẹn, cười méo mó nói: "Lúc trước cũng không biết là ai thà chết không chịu khuất phục, nói cái gì giao thân gả thấp, ta thấy, nhiều cô nương xếp hàng đòi gả cho y như vậy, quả thực phúc phận đào hoa vô tận, y có mù mắt mới có thể coi trọng ngươi".
Nguỵ Vô Tiện cũng không thèm để ý, tay che trên lông mày hứng thú bừng bừng ngắm nhìn cảnh đẹp, "Y chướng mắt ta, ta cũng chướng mắt y thì sao...!Tuy nhiên, dù sao cô nương ở đây cũng không thể gả hết cho Lam Vong Cơ, để không cũng phí..." Nói còn chưa dứt lời, như một cơn gió nhẹ thoảng bay tới giữa đám thiếu nữ cười cười nói nói, thần thái của hắn tràn đầy sức sống, người đẹp lại nói ngọt, cười rộ lên đôi mắt sáng rỡ, mi mắt cong cong, chọc cho không ít người đơn phương rung động, giữa đám ong bướm bay múa, nhẹ nhàng bước đi giống như đạp lên đám mây cát tường bảy sắc.
Giang Trừng tức giận đến nỗi mặt méo xệch.
Giang Phong Miên lắc đầu cười cười, nghĩ chuyến này nếu như không thể có được một con rể, không chừng vẫn có thể kiếm được một con dâu, đại khái sẽ không phải là một chuyến đi vô ích..