Lam Vong Cơ tự nhận là chưa từng có hứng thú gì đối với phù triện, nhưng lá bùa màu vàng chữ đỏ đã hết pháp lực, héo rũ mềm mại nằm trong lòng bàn tay y, lại có một ma lực khó giải thích, hấp dẫn y vào đó.
Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua nét mực chu sa có cảm giác hơi sần sần.
Phù văn rõ ràng là được viết bởi một nét vẽ, không gián đoạn, cũng không có chỗ bắt đầu lại.
Y vuốt phẳng một tờ giấy trắng, cẩn thận vẽ lại một lần.
Thất bại.
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày.
Lại lần nữa.
Vẫn thất bại.
Y thế mà không thể nào viết liền mạch lưu loát, vẫn luôn có chỗ tạm dừng, chỗ khựng lại, ở những khoảng ngừng đó, linh khí sẽ thoát đi mất, rốt cuộc không cách nào nối liền được.
Có lẽ căn bản không phải chỉ có một nét bút, trên đời hoàn toàn không có quy củ nào, quy định phù văn chỉ có thể vẽ trong một nét, nhưng y không thừa nhận khả năng này.
Bút pháp của người này tuỳ ý như thế, ngẫu hứng vẽ ra, giống như đi dạo ngoài sân vắng, không cần tốn nhiều sức.
Nhất định chỉ có một nét.
***
Đang đi trên con đường nhỏ lát đá trắng dẫn tới Nhã Thất, Lam Vong Cơ chắp tay sau lưng đi một mình.
Phía sau bức tường có ô cửa sổ chạm rỗng, các cô nương túm tụm lại khẽ cười nói.
Lam Hi Thần gọi y lại, Lam Vong Cơ ngước mắt lên thoát khỏi trầm tư.
"Huynh trưởng".
"Vong Cơ, mới vừa rồi vị cô nương kia gọi ngươi, tại sao không đáp lời?"
Lam Vong Cơ đột nhiên quay đầu, bối rối, nghe lời thi lễ, vị cô nương kia được y nghiêng người chào thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ.
Lam Vong Cơ việc công làm theo phép công hơi gật đầu, rồi xoay người tiếp tục đi.
Lam Hi Thần mỉm cười nói, "Vong Cơ, ngươi đang bận chuyện gì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Vẽ bùa".
Lam Hi Thần giữa mày nhíu lại, làm như khó hiểu, thấy Lam Vong Cơ không có ý định giải thích, cũng không truy vấn nữa, chuyển đề tài, "Hôm nay trò chuyện với nhau thế nào? Có cô nương nào để ý không?"
Lam Vong Cơ nói: "Tạm ổn.
Không có".
Lam Hi Thần hơi nhướng mày, hỏi đệ đệ xem mình có thể dự thính ở Nhã Thất không, Lam Vong Cơ cũng không phản đối.
Bên trong Nhã Thất, một vị nữ tử cũng mặc đồ vân văn Lam thị ngồi đối diện với Lam Vong Cơ.
Người có họ hàng xa, cùng ở trong Lam thị, đều có thể kết hôn.
Bởi vậy trong cùng lứa tuổi cùng gia tộc, người xem mắt cũng không ít.
Cô Tô Lam thị có truyền thống sinh ra mỹ nam từ bao đời này, nữ tử đương nhiên cũng không tầm thường.
Kết thúc trò chuyện, Lam Hi Thần và các vị trưởng bối dự thính gật đầu nhìn nhau, hiển nhiên vô cùng hài lòng đối với vị cô nương cùng trong gia tộc này, không chỉ dung mạo đẹp lộng lẫy, phẩm hạnh đoan chính, hơn nữa tài nghệ trác tuyệt, mới vừa rồi ở trên chiếu biểu diễn kỹ thuật đàn, càng gây kinh ngạc hơn.
Ngồi cùng chỗ với Lam Vong Cơ, giống như tạc từ băng khắc từ ngọc, hoàn mỹ tuyệt phẩm, thật sự là một đôi bích nhân khiến người ta thích mắt.
Tiếng khen ngợi bên kia không hề có ý che giấu, truyền đến tai cô nương, nàng thoáng rũ mi, nhoẻn miệng cười, khoé mắt vô tình hữu ý bay về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ vén vạt áo, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra thẳng cửa lớn.
Lam Hi Thần cảm thấy hơi bất ngờ, tỏ ý xin lỗi với cha mẹ nhà gái hơi có vẻ xấu hổ, vội vàng đứng dậy, đuổi theo.
Bóng Lam Vong Cơ lướt qua một cây hoa ngọc lan, hơi khựng lại một chút, chợt biến mất.
Trên hành lang dài bằng gỗ sậm màu của Tàng Thư Các, truyền đến tiếng y phục sột soạt, phần phật đi qua, Lam Hi Thần nghiêng người quẹo vào chỗ rẽ.
Một thiếu niên đang quét tước.
Khẽ nói chuyện, thiếu niên nói, vừa nãy Nhị công tử đã mượn hết tất cả sách về chế tạo bùa trong Tàng Thư Các và mang đi rồi.
Lam Hi Thần nghẹn họng một lát, sau dó làm như nhớ ra chuyện thú vị nào đó, cười thoải mái.
***
Trăng tròn lên cao, ánh trăng như gột rửa.
Trong bóng cây đong đưa, một bóng người mặc bạch y sáng ngời, trường thân ngọc lập, hoạ mi hót ban đêm, tiếng hót thanh lãnh, nhưng người càng thanh lãnh hơn.
Đêm nay, là phiên trực đêm của Lam Vong Cơ.
Vốn dĩ ban ngày y có trách nhiệm xem mắt nặng nề, một ngày phải gặp mười vị cô nương, quả thực bận rộn có thể so với kỳ thi tuyển sinh vào thư viện, kỳ thi khoa cử của triều đình, giống như ăn cơm ngủ nghỉ xung phong đánh trận, thời gian mỗi ngày bị ép thành đồng hồ cát, từng chút đều quý giá.
Thật sự danh sách cũng dài, đã qua một vòng, mới xong chưa tới một phần mười.
Bao nhiêu cha mẹ nhìn vào số người chờ đợi trên danh sách dài, mặt ủ mày ê, ngày ngày tới cửa thăm hỏi, người thì khiếu nại, người đi cửa sau, dùng mọi bản lĩnh, chí hy vọng con gái có thể xếp lên trước.
Chỗ ở của Lam Khải Nhân trở thành nơi phong thuỷ quý hiếm, ngạch cửa sắp bị các bậc cha mẹ sốt ruột san bằng, bất đắc dĩ siết chặt lịch trình hàng ngày của Lam Vong Cơ hơn, gà rừng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn chưa gáy sáng, Lam Vong Cơ đã gặp mặt xong vài lượt rồi.
Lúc y làm những việc này không một câu oán trách, đối với đủ loại yêu cầu của Lam Khải Nhân đều là chăm chỉ chịu khó, nhưng đối với ai cũng không có chút cảm xúc gì, gương mặt vốn đã lạnh lùng băng sương, càng phủ thêm một lớp cảm xúc gần như đơ cứng, bất kể đối diện với cô nương chói mắt hay tầm thường, hoạt bát hay nhã nhặn, xinh đẹp hay sống nội tâm, y đều đối xử bình đẳng, trên mặt không nhìn ra được một chút ám chỉ yêu thích hoặc chán ghét nào, gặp người nhìn mặt đoán ý, nói bóng nói gió, đến nơi này của Lam Vong Cơ, đều đụng phải tường đồng vách sắt.
Các bậc cha mẹ rời khỏi Nhã Thất càng khỏi nói mờ mịt như thế nào, tất cả đều dựa vào cảm nhận của chính mình, cảm thấy tốt đẹp, thì vỗ ngực tự tin ngang nhiên nói con gái nhà mình được nhìn trúng, cảm thấy tồi tệ, thì lắc đầu thở dài dọn dẹp tay nải chuẩn bị chạy lấy người.
Muốn biết Lam Vong Cơ nghĩ như thế nào, mọi người đều giống nhau đi dò hỏi ý kiến Lam Hi Thần, vì thế chỗ ở của Lam Hi Thần cũng bị nhóm cha mẹ lo âu san bằng.
Nhưng Lam Hi Thần lắc đầu, chỉ nói tình hình chưa rõ ràng.
Mọi người vì thế chỉ có thể lý giải Lam Vong Cơ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi cho tốt.
Suy xét đến tình huống này, Lam Khải Nhân vung tay lên, miễn cho y đi trực đêm, nhưng bản thân y ngược lại nói không sao, Lam Khải Nhân đau đầu không thôi.
Lam Hi Thần quan sát dáng vẻ có chút ủ rũ của đệ đệ, có lẽ y muốn có chút thời gian ở một mình, thả lỏng thể xác và tinh thần, Lam Khải Nhân mới lắc đầu và đáp ứng.
Lam Vong Cơ ngước đầu nhìn mái nhà xa xa, trong lòng một mảnh trống rỗng mênh mang.
Ban ngày người đến người đi, xưa nay y không thích nói chuyện với người khác, không cần phải nói là càng ghét bỏ tiếp xúc với người khác hơn, giống như con côn trùng mù mắt, bay vào thiên la địa võng, cúi đầu ngẩng đầu đều có thể đụng phải các cô nương đang ôm cây đợi thỏ, sắc đẹp vô tận trước mắt, nhưng y lại chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân nhè nhẹ đi tới gần.
"Ai?"
Lam Vong Cơ nắm chặt chuôi kiếm, nhưng lại cảm thấy lưng tê rần, trong lúc trời đất quay cuồng, một cặp móng vuốt đỡ eo y, rồi nắm lấy bả vai y, cả người bị kéo vào trong đống cành lá phía sau.
Rõ ràng cảm thấy được tiếng hít thở ở bên cạnh, nhưng không thấy bóng của ai.
Ở bên tai vang lên một tiếng thở hơi hổn hển: "Không ngờ lỗ tai ngươi thính như vậy, không còn cách nào rồi, tối nay cứ nằm ở đây đi, tiểu gia ta đi nhé".
Lam Vong Cơ chưa bao giờ lặng yên không một tiếng động đã bị mắc mưu như thế, một chút khuất nhục và không cam lòng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trách mắng: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Người nọ ném y vào bụi cỏ, vốn đã sắp đi, nghe xong câu này, làm như có chút đắc ý nhỏ, "Dù sao đời này có bị đánh chết ta cũng không đến nơi này của các ngươi nữa, nói cho ngươi biết tên của tiểu gia, để ngươi giữ làm kỷ niệm, đỡ cho người tìm kiếm vô vọng, nghe cho kỹ ---"
Lam Vong Cơ ngày đêm nghiên cứu bùa ẩn thân, tình cảnh trước mắt kỳ lạ mà lại quen thuộc, đột nhiên nhanh trí, ngắt lời nói: "Ngươi là Nguỵ Anh?"
Người nọ chấn động, "Hả?...!Làm sao ngươi biết ----"
Câu này nói nửa chừng, thì ánh sáng trắng chợt loé lên trước mắt, cúi đầu nhìn, lá bùa trước ngực không biết từ khi nào mất đi một góc, cách ngực ba thốn (khoảng 7 - 8cm), một đoạn kiếm rời khỏi vỏ một nửa khẽ rung lên, góc bùa nhỏ màu vàng kia bay phất phơ, lướt qua một đôi tay thon dài trắng nõn, khớp xương trắng bệnh, rõ ràng đang cố sức chống cự.
Một khắc trước, Nguỵ Vô Tiện tấn công, điểm huyệt trên lưng của thiếu niên tuần tra đó, kéo y vào khoảng trống nhỏ giữa bụi hoa, không ngờ y thế mà thoát ra được một chút, trường kiếm trong tay rời vỏ được một nửa, vừa khéo cắt trúng lá bùa ẩn thân hắn dán trước ngực, phù văn bị cắt mất một góc nhỏ, bóng mờ lắc lư hai cái, rồi bại lộ trong không khí.
Lam Vong Cơ nín thở ngưng thần, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú, một đôi mắt đen bóng di động như thỏ chạy ngạc nhiên chớp rồi lại chớp.
"Ngươi? Ngươi cắt mất lá bùa của ta ---?"
Lam Vong Cơ đang định cử động, chợt hai móng vuốt chụp một cái lên cánh tay vất vả mãi mới hoạt động được của y, đoạn kiếm gian nan ra khỏi vỏ xoẹt một tiếng chôn trở lại vào vỏ, trước ngực bị điểm mạnh hai cái, Lam Vong Cơ hoàn toàn ngã xuống trên mặt đất.
Nguỵ Vô Tiện làm như trấn an vỗ nhẹ lên vai y một cái, cười hì hì nói: "Xem ra ngươi lợi hại, động tác nhỏ nhiều như vậy, thế thì đêm nay ở chỗ này tới sáng mai đi!"
Lam Vong Cơ nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện quét hai mắt qua, bỗng nhiên "Ủa" một tiếng, tròng mắt sáng bừng lên, "Bày ra cái mặt thối hoắc, nhưng ngược lại ngươi có vẻ ngoài rất tuấn tú nha".
Một người tuấn lãnh như mài như khắc, băng cơ ngọc cốt, chật vật nằm trong bụi hoa, dưới sự sỉ nhục, đôi mắt nhạt màu hơn cả ánh trăng bùng cháy lên ngọn lửa lạnh lùng xinh đẹp, ngực hơi phập phồng, làm như sắp phản công lại hắn bất kỳ lúc nào.
Nguỵ Vô Tiện nhìn đến có chút ngây người, trái tim ngứa ngáy, tay cũng ngứa ngáy, nhéo mạnh lên má Lam Vong Cơ một cái.
Đúng như hắn nghĩ, xúc cảm rất tuyệt, không kềm nén lực đạo, trên gương mặt trắng như tuyết để lại hai dấu tay đỏ bừng của Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ tức giận đến mức sắp sửa ngất xỉu tại chỗ luôn rồi.
Bộ dạng chịu nhục bất kham này, Nguỵ Vô Tiện nhìn mà trong lòng bay bổng, ham muốn làm chuyện xấu dâng cao, nên nhất thời luyến tiếc rời đi, miệng lại nổi cơn ghiền, giọng điệu ngả ngớn nói: "Tiểu mỹ nhân, ngoan nào, đừng hé răng, nếu không ta hứng thú lên, kéo ngươi ra sau núi nhà các ngươi, lột sạch quần áo của ngươi, sau đó...."
Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, giọng khàn khàn nói: "Sau đó thế nào?"
Dáng vẻ hoảng loạn này lại có vài phần đáng yêu.
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên từng chút, "Sau đó thì...!bỏ ngươi lại trong núi cho mụ yêu quái, để mụ yêu quái gian dâm ngươi bảy bảy bốn chín ngày!"
Lam Vong Cơ nuốt xuống, nghiêm túc nói: "Sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có mụ yêu quái".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, sau đó bộc phát một trận cười kinh thiên động địa, "Ha ha ha ha ha không hổ là Cô Tô Lam thị, tiểu cũ kỷ này --- quá thú vị! Ha ha ha thú vị thú vị!"
Hắn lăn lộn trên mặt đất, mũi kiếm lạnh lẽo đâm thủng bóng đêm thanh tĩnh.
Nguỵ Vô Tiện chấn động, vội vàng lăn ra phía sau, trong chớp mắt, kiếm quang màu xanh che trời lấp đất lao đến, "Sao có thể!".
Giữa lúc vội vàng tập trung nhìn lại, một vệt máu chảy ra từ khoé miệng Lam Vong Cơ, không nói tiếng nào tấn công về phía hắn.
Cũng không phải là công phu điểm huyệt của Nguỵ Vô Tiện không tới nơi tới chốn, thật sự là đường đường Cô Tô Lam thị Lam nhị công tử, lớn như vậy chưa bao giờ chịu nỗi nhục lớn như thế, nhất thời thở không được, kinh mạch nghịch chuyển, vậy mà cưỡng chế giải được huyệt đạo.
Sát khí ghê gớm này suýt nữa trực tiếp ghim Nguỵ Vô Tiện xuống ngay tại chỗ, khó khăn lắm mới thoát được một chiêu vô cùng sắc bén chém từ trên xuống, mũi kiếm Tị Trần xẹt qua sợi dây cột tóc lỏng lẻo của hắn, tích tắc, dải lụa đỏ từ mái tóc rơi xuống, hắn "Ơ" một tiếng, trong chớp mắt, mái tóc đen như mực, xoã xuống đầu vai..