Lam Hi Thần làm như vô cùng khó hiểu, chậm rãi lắc đầu, "A Tiện ngươi...! tại sao phải quyết tuyệt như thế? Tình cảm giữa ngươi và Vong Cơ, không riêng gì ta, mọi trưởng bối của Lam gia đều nhìn thấy trong mắt, cấp bách muốn cho các ngươi một cơ hội để hoà thuận trở lại, cho nên mới không đáp ứng yêu cầu hoà ly mà Giang tông chủ đưa ra, cũng không muốn vì chuyện này trách oan cho ngươi hoặc trừng phạt ngươi ---"
Nguỵ Vô Tiện gần như là ngắt lời của hắn, lạnh lùng nói: "Đa tạ Cô Tô Lam thị rộng lượng".
Trong giọng điệu nghiễm nhiên có vài phần châm biếm không hài hoà.
Lam Hi Thần ngẩn người một hồi lâu, thở dài ra một hơi, kiên nhẫn nói: "Lần này, Lam thị xác thật là có chỗ không chu toàn không thoả đáng, đợi a Tiện ngươi trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta nghĩ các trưởng bối ---"
Nguỵ Vô Tiện làm như tức lên rồi, tiếp tục ngắt lời nói: "Không cần.
Tính tình không hợp, gia phong khác biệt, cần gì cưỡng cầu.
Nguỵ mỗ tự biết mọi việc không hợp với tâm ý của các trưởng bối, nhưng Giang thị xưa nay khẳng khái lỗi lạc, thẳng thắn tự nhiên, không câu nệ những lễ tiết nhỏ đó, tính tình Nguỵ mỗ luôn luôn như thế, sau này cũng không định thay đổi, gia môn Lam thị nghiêm khắc, vãn bối không muốn trái lương tâm.
Từ đây mỗi người một ngả, đường ai nấy đi thôi".
Lời được nói ra rất rõ ràng, quyết tuyệt, không để lại chút đường lui nào, Lam Hi Thần dường như có chút sốt ruột, giọng nói vốn luôn ấm áp điềm đạm cũng nâng cao lên một ít, "Được, không bàn tới gia môn quy củ.
Nhưng a Tiện, giữa ngươi và Vong Cơ...!ngươi, chẳng lẽ bằng lòng từ bỏ như vậy?"
Đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện khựng lại trong chớp mắt, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Lam Vong Cơ, hắn vội vàng chớp mắt một cái, làm như bất lực khi đối mặt với vấn đề này, dời tấm mắt đi.
Lam Hi Thần hơi lộ ra vẻ lúng túng nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, rồi lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, "Vong Cơ, ngươi có lời gì muốn nói với a Tiện, thì nói liền bây giờ đi, nếu không sau này hối tiếc".
Lam Vong Cơ tựa như thoát khỏi trạng thái hoá đá, ánh mắt hơi di chuyển dưới sự im lặng của mọi người, bỗng nhiên đứng lên khỏi mặt đất.
Một ánh sáng trắng chói loà cắt ngang lớp băng giá như những bông tuyết ngưng đọng trong sảnh đường, vài tiếng bước chân nặng nề và kiên nghị vang lên, Lam Vong Cơ đã bay đến trước người Nguỵ Vô Tiện, dưới ánh mắt kinh ngạc của cả gian phòng, cúi người chạm vào cánh tay Nguỵ Vô Tiện, đưa tay kéo hắn dậy.
Nguỵ Vô Tiện bị động tác đột ngột của y doạ đến rồi, không kịp tránh né đã bị người ta nắm cổ tay, trong tích tắc thế mà quên không giãy ra, tay trong tay duy trì tư thế ngươi kéo ta túm, ngửa đầu ngẩn ngơ nhìn Lam Vong Cơ.
Mọi người không khỏi nín thở ngưng thần.
"Nguỵ Anh..." Đôi môi mím chặt của Lam Vong Cơ hơi hé mở, làm như không biết mở miệng như thế nào, châm chước hồi lâu, cố hết sức nói: "Cùng ta trở về Cô Tô".
Lam Hi Thần: "....."
Giang Phong Miên: "....."
Giang Trừng: "....."
Giang Yếm Ly hai mắt mở to, khẽ chớp chớp mắt.
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Trên mái hiên của Thử Kiếm đường, có thêm vài người ngã xuống.
Phái...! hành động chính cống kiểu cô gia nhà hắn, không phí lời nói, trực tiếp ra tay thế này đều sẽ được ca tụng ở tình huống thông thường, nhưng tình huống trước mắt thì khác, đúng lúc cần phải dùng lời âu yếm dỗ dành vợ, cái kiểu không hiểu phong tình, giống như Đại vương trên núi cướp đoạt dân nữ không có chút kỹ năng nào đáng nói thế này rõ ràng chỉ có thể phản tác dụng, quả nhiên, Nguỵ Vô Tiện xoay người muốn đi, nhưng bất đắc dĩ dưới sức mạnh cánh tay của Đại vương Lam Vong Cơ này thì hắn đúng là trở thành một tiểu cô nương dễ dàng bị bắt nạt và cướp đoạt, dùng hết sức bình sinh, cái tay kia chẳng những chẳng rút về được xíu nào, ngược lại cả người suýt nữa bị Lam Vong Cơ dùng sức lực mạnh đến mức gần như khiến cho người ta sợ hãi mà kéo vào trong lòng.
Động tác của người nọ rõ ràng tràn ngập khí thế bá đạo xấu xa, "Của ta chính là của ta" làm cho Nguỵ Vô Tiện lảo đảo nhào vào.
Nguỵ Vô Tiện giống như kéo co, thật vất vả mới rút được thân thể mình ra một chút, liều mạng đạp chân trên sàn nhà, đảo mắt lại bị Lam Vong Cơ kéo đi nửa cánh tay, sàn gỗ suýt nữa bị hắn quét trầy thành vết, hắn nhíu mày cắn răng nói: "Ta...! không trở về!"
Lam Vong Cơ: "Cùng ta về nhà!"
Nguỵ Vô Tiện: "Ta...!cứ không về! Ta muốn ly hôn!"
Lam Vong Cơ: "Không thể ly hôn!"
Nguỵ Vô Tiện: "Cứ muốn ly hôn!"
Lam Vong Cơ: "Không thể ly hôn!"
Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi buông ra!"
Lam Vong Cơ: "Không buông!"
Hai người tay chân đấu sức, ngươi lôi ta kéo, bốn chân gần như xoắn vào nhau như bánh quai chẻo, ngoài miệng cũng giống như gà con mổ thóc mà ngươi một lời ta một câu, động tác và lời lẽ đều ngang ngược, lúc nãy Nguỵ Vô Tiện và Lam Hi Thần nói qua nói lại, là thực sự nói chuyện có nội dung, đến phiên Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, thì gần như biến thành những lời nói ấu trĩ lặp đi lặp lại, giữa hai bên làm như chỉ có ý định dùng sự kiên trì để quyết tâm chiến thắng đối phương.
Nguỵ Vô Tiện thì thôi không nói, Lam Vong Cơ xưa nay hào hoa phong nhã, rất coi trọng dáng vẻ gia giáo thế mà cũng bị ép ra một mặt ấu trĩ ồn ào như vậy, lại là chuyện không ai ngờ được, lớn lớn bé bé trong Thử Kiếm đường quả thực sợ ngây người.
Lam Hi Thần tự cho là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ Lam Vong Cơ như lòng bàn tay, tam quan cũng vỡ nát hết, đời này trước nay chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày phải khuyên can Lam Vong Cơ, hoàn toàn không biết xuống tay từ chỗ nào, chỉ gọi như con kiến bò trên chảo: "Vong Cơ, Vong Cơ! A Tiện! Các ngươi đừng đánh nữa!"
Số lần Giang Phong Miên khuyên can Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng nhiều vô cùng, nhưng lại là lần đầu tiên thấy tiểu phu thê cãi nhau kỳ lạ như thế này, nhất thời cũng không biết khuyên can làm sao.
Giang Trừng vốn định ngồi xem kịch vui, nhưng không may lại bị cuộc chiến lan đến, cái bàn nhỏ dài trước mặt bị Nguỵ Vô Tiện đá nghiêng, ấm trà chén trà lăn xuống đầy đất, y đứng tại chỗ đá lên mắng vài câu, rồi vội vàng đem Giang Yếm Ly hoảng hốt lo sợ bảo vệ ở phía sau, rống lên mấy tiếng về phía bóng người dính chùm kia, "Nguỵ Vô Tiện ngươi dừng lại cho ta! Còn ra thể thống gì nữa!"
Hai người đang quấn chặt lấy nhau làm gì nghe lọt được lời can ngăn, nghiêng ngả lảo đảo, vướng vướng víu víu đánh nhau ra tới ngoài sân, động tĩnh lớn, mọi người xa gần, người có việc hay không có việc, người không liên quan đều bị thu hút lại đây.
"Đại sư huynh đánh nhau với cô gia rồi!"
"Cái gì cái gì! Ta xem với!"
"Thằng nhóc khá lắm, nghẹn nhiều ngày như vậy! Rốt cuộc đánh nhau rồi!"
"Không biết ai lợi hại hơn ha?"
Chiến tranh lạnh liên tục mấy ngày nay đã trở thành chiến tranh nóng, đám khỉ con xem náo nhiệt không chê chuyện lớn bu đầy trong sân nhưng không có đứa nào nghĩ đến chuyện khuyên can.
Vốn dĩ thực lực cao thấp của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cũng là đề tài thường xuyên được nhắc đến ở lớp kiếm thuật, nhưng bất đắc dĩ trên lớp học hai người cứ ngươi đuổi ta trốn như mèo vờn chuột, căn bản chưa từng có cơ hội ra chiêu, mọi người trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thế mà trước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa diễn ra trận quyết đấu đỉnh cao mà bọn chúng hằng mong đợi, ngay lập tức chuyện nặng nhẹ nhanh chậm đều bị đảo lộn trong lòng, lời khuyên can nhanh chóng bị vứt ra sau chót, xung phong đi trước chuyển đến mấy cái ghế hỏng, ngồi xổm ở hàng phía trước, ai đặt cược thì đặt cược, ai thu tiền thì thu tiền, ai hò hét thì hò hét, ai giải thích thì giải thích, mỗi người một nhiệm vụ, gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng mà, một lát trôi qua, rốt cuộc có người nhịn không được: "Trận đánh này tại sao...."
Một người nhận xét trúng ngay trọng điểm: "...!cấp thấp như vậy ha".
Bên hông hai người đều treo những thanh kiếm có tên tuổi trong tiên môn, thế nhưng ai cũng không muốn dùng, tỷ lệ sử dụng cao nhất lại là một loại vũ khí khác ---
Nguỵ Vô Tiện: "Lam Lam Lam Lam Lam Trạm! Ngươi ngươi ngươi sao lại cắn người?! Ngươi là chó hả??!"
Nguỵ Vô Tiện: "....!Ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng! Cắn nữa, cắn nữa là ta thật sự giận ngươi đó!"
Nguỵ Vô Tiện: "A! Đau đau đau đau đau! Đau á Lam Trạm! Đừng đừng đừng đừng cắn, ta xin tha còn không được sao! Lam Trạm, Nhị ca ca, Lam nhị công tử, tiểu cũ kỷ, ta xin ngươi ta xin ngươi ta xin ngươi!"
Nguỵ Vô Tiện: "....!Hu hu hu Lam Trạm cái tên khốn nạn này! Hu hu hu...."
Nhìn Nguỵ Vô Tiện dần dần rũ người xuống, mọi người hình như có chút hiểu ra.
Mọi người: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "....!Nhị ca ca, đừng cắn chỗ đó! Hu hu hu..."
Mọi người: "....!Tại sao, lại có cảm giác phi lễ chớ nhìn nhỉ".
Đúng vào lúc bầu không khí trở nên hơi vi diệu, một đạo kiếm quang lao tới từ trên không.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết Lam Vong Cơ không muốn làm hắn bị thương, vẫn luôn không rút kiếm, hắn cũng không phải thật sự muốn đấu kiếm cùng y, không ngờ Lam Vong Cơ bị ép đến nóng nảy, lại giống như đêm tân hôn uống rượu say, trực tiếp dùng miệng, cắn lung tung lên cần cổ trắng nõn mỏng manh của hắn một hồi, làm như muốn cắn cho Nguỵ Vô Tiện sợ mà ngoan ngoãn lại, giống như ngậm con thỏ trong miệng, một đường ngậm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nguỵ Vô Tiện nén giận nửa ngày, lúc này rốt cuộc nhịn không được nữa, Tuỳ Tiện mang theo khí thế bùng nổ rút ra khỏi vỏ, một chiêu kề ngay cổ Lam Vong Cơ.
Quần chúng không hiểu chuyện gì sôi nổi ồn ào lên: "Ồ ồ ồ! Đánh thiệt rồi!!"
Giữa mi mày Nguỵ Vô Tiện đột nhiên lan ra một cỗ sát khí tàn nhẫn -- thật sự cũng là bị cắn đến sợ hãi, hắn đánh lén thành công, thuận thế cầm lấy chuôi kiếm, giọng nói hung ác: "Lam Vong Cơ! Đừng nghĩ rằng ta nhường ngươi ---"
Lời còn chưa dứt, một luồng kiếm quang màu xanh quét qua trước ngực Lam Vong Cơ trong khoảng cách vừa chí mí, lưỡi kiếm Tị Trần hiện ra ánh sáng lạnh lẽo suýt nữa cắt một đường chảy máu trước ngực chủ nhân, lưỡi kiếm sượt qua làn da một cách vô cùng chính xác, va lên trên, trong nháy mắt hất bay Tuỳ Tiện trong tay Nguỵ Vô Tiện.
Sau một vài âm thanh leng keng kim loại va vào nhau cực kỳ sắc bén, hai thanh kiếm cùng bay lên trời, bội kiếm của hai người đồng loạt rời khỏi tay, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy lên một bức tường trắng, cú đụng mạnh làm cho cột sống hắn tê dại một trận, mắt nổ đom đóm, hắn hung hăng nghiến răng một cái.
".....!Lam Vong Cơ ngươi cmn ---"
Một câu chửi bậy còn chưa nói xong, Nguỵ Vô Tiện đã không thể nói ra được lời nào nữa.
Lam Vong Cơ làm một chuyện không chỉ khiến cho hắn, mà khiến cho toàn thể quần chúng hóng chuyện ở đây, thậm chí cả Lam Hi Thần, Giang Phong Miên, Giang Trừng và Giang Yếm Ly vội vàng từ trong Thử Kiếm đường chạy ra đều kinh ngạc đến cực điểm ---
Y cúi đầu hôn lên Nguỵ Vô Tiện..