Vong Tiện Hoàng Thượng Hoàng Hậu Không Bằng Lòng Gả Cho Người


Lam Thanh Hành và Lam phu nhân biết tin bọn Lam Vong Cơ lúc đi săn bị ám sát, lại nghe nói Ngụy Vô Tiện còn bị thương, Lam phu nhân sợ tới mức mặt trắng đi vài phần, vội vàng xách váy tới.

Lam Thanh Hành nhìn Ngụy Vô Tiện còn đang hôn mê bất tỉnh, trầm giọng hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì? A Tiện có sao không?"
Lam phu nhân nhìn gương mặt vô hồn của Ngụy Vô Tiện, hốc mắt đều đỏ lên: "Cái này.

Sao lại như vậy chứ?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ cũng không tốt bao nhiêu, hạ giọng nói: "Là ta không bảo vệ tốt Ngụy Anh, Ngụy Anh là do thay ta đỡ mũi tên này.

"
Lam Thanh Hành lên tiếng: "Ngươi biết việc này là ai làm không?"
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không có, huynh trưởng đã điều tra, không có manh mối."
Lam Thanh Hành thở dài: "Chuyện này nhất định sẽ điều tra đến cùng, Vô Tiện hẳn phải ở đây dưỡng thương mấy ngày nữa, Vong Cơ phải chiếu cố Vô Tiện cho tốt."
Lam Vong Cơ kiên định gật đầu: "Nhất định."
Lam phu nhân dịu dàng nói: "Ta sẽ cho hạ nhân đưa một ít thuốc bổ tới, chờ A Tiện tỉnh lại phải bồi dưỡng cho thật tốt."
Lam Vong Cơ gật gật đầu nói: "Đa tạ mẫu hậu."
Lam Thanh Hành vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ: "Ta và mẫu hậu ngươi về trước, ngươi đừng quá lo lắng."

Lam Vong Cơ gật gật đầu: "Cung tiễn phụ hoàng mẫu hậu."
Chờ sau khi Lam Thanh Hành và Lam phu nhân đã rời đi, Lam Vong Cơ xoay người trở lại phòng ngủ, nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn không hề có phản ứng, trong lòng bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.

Đột nhiên y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Lam Vong Cơ đến bên giường Ngụy Vô Tiện, kéo trung y trắng tinh của hắn ra.

Quả nhiên, máu trên băng là màu đen, chứng tỏ trên mũi tên có độc, nhưng mà vừa rồi lúc thái y kiểm tra lại không phát hiện có triệu chứng trúng độc.

Nếu là như vậy, cũng có nghĩa là độc này phải trải qua một ít dược mới có thể phát tác.

Hiện tại không quản được nhiều như vậy, chẳng trách Ngụy Vô Tiện bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, là y sơ suất rồi.

Lam Vong Cơ vội vàng vận chuyển nội lực cho Ngụy Vô Tiện, ép độc ra ngoài.

Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện đột nhiên "phụt" một tiếng phun ra ngụm máu đen.

Lam Vong Cơ vội vàng đỡ Ngụy Vô Tiện nằm xuống, quả nhiên so với vừa rồi, sắc mặt Ngụy Vô Tiện bây giờ có vẻ tốt hơn trước.

Gương mặt Lam Vong Cơ băng lạnh, giữa lông mày còn loáng thoáng mang theo chút nộ khí, sâu đôi mắt sáng màu tràn đầy lửa giận vô tận, nếu để y biết đây là ai làm, y không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.

—--------
Sương phòng
"Rầm" một tiếng, Ngụy Tử Hy ném toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, sắc mặt hắn tái mét, trong mắt tràn đầy thâm độc, nói với người đang quỳ gối ở phía dưới: "Một đám phế vật, người ta để các ngươi ám sát là Lam Vong Cơ, vậy mà các người dám đả thương A Anh."
Người quỳ phía dưới run rẩy đáp: "Chủ tử tha mạng, chúng ta vốn là muốn ám sát Lam Vong Cơ, ai ngờ được vào thời khắc cuối cùng....Đại...Đại hoàng tử lại đột nhiên chặn mũi tên cho Lam Vong Cơ."
Ngụy Tử Hy lạnh lùng nói: "Các ngươi đã làm gì, đả thương Đại hoàng tử?"
Người phía dưới run rẩy nói: "Là thuộc hạ vô năng, là thuộc hạ vô năng mới đả thương đại hoàng tử, thỉnh Thừa tướng tha mạng, tha mạng."
Ngụy Tử Hy cười lạnh một tiếng: "Tha mạng? Ồ, ta chịu không nổi A Anh của ta bị một chút thương tích, các ngươi thì hay rồi, vừa mới xuất hiện đã để cho A Anh bị thương nặng như vậy.

Ngươi nói xem, tại sao ta lại phải tha cho ngươi?"

Người quỳ trên đất nói: "Thuộc hạ thật sự không biết đại hoàng tử sẽ đỡ thay tên."
Ngụy Tử Hy đá người dưới đất, lạnh lùng nói: "Rõ ràng ngươi thấy A Anh cũng ở trên ngựa Lam Vong Cơ, vì sao còn muốn bắn tên? Ta thà rằng không giết được Lam Vong Cơ còn hơn để A Anh bị thương một chút."
Nam nhân quỳ trên đất cả người run lên nói: "Chủ tử, ta sai rồi, thuộc hạ thật sự làm sai rồi."
Ngụy Tử Hy cười nhẹ nói: "Đi, tự mình kết liễu đi."
Nam nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất nghe xong liền biết mình xong rồi.

Sắc mặt Ngụy Tử Hy đã sớm không còn ôn nhuận như ngọc như trước kia nữa, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ác độc cùng không cam lòng.

Hắn đã bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau sẽ tiếp tục giết Lam Vong Cơ..

nhưng sẽ khó khăn hơn.

Bàn tay Ngụy Tử Hy nắm lấy bàn bắt đầu hơi tái nhợt, khóe miệng kéo lên một độ cong quỷ dị: "Lam Vong Cơ, chúng ta...!tương lai còn dài."
—----------
Sáng hôm sau Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ đang gục bên giường Ngụy Vô Tiện ngủ nông.

Lam Vong Cơ vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức tỉnh lại, thấy là Ngụy Vô Tiện, y vội vàng hỏi: "Thế nào, có tốt hơn chút nào không? Có chỗ nào còn đau hay không?"
Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt tái nhợt lại khẩn trương của Lam Vong Cơ, hắn cười cười trấn an y: "Ta không sao, Lam Trạm, đừng lo lắng."
Lam Vong Cơ nghe vậy liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy từ trên bàn bưng tới một chén thuốc đen ngòm.


Ngụy Vô Tiện nhìn thấy thuốc liền nhăn mặt, đôi hoa đào đầy khẩn cầu nói: "Lam Trạm..

Thuốc này ta nhìn thôi cũng thấy đắng, ngươi đừng để ta uống mà."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Thuốc đắng giã tật."
Cuối cùng Ngụy Vô Tiện vẫn bại trận, đem chén thuốc đen ngòm kia uống cạn, sau đó Lam Vong Cơ vội vàng nhét một miếng mứt vào miệng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới nở nụ cười nói: "Có mứt vẫn tốt hơn nhiều."
Lam Vong Cơ đắp chăn lại cho Ngụy Vô Tiện nói: "Ngủ thêm một lát đi!"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu nói: "Được, vừa lúc ta cũng buồn ngủ." Nói rồi liền từ từ ngủ thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chậm rãi vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngụy Vô Tiện, tựa như trân bảo.

Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, xoay người ra cửa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui