Vân Thâm Bất Tri Xứ từ trước đến nay đều vô cùng yên tĩnh, nhưng hôm nay lại không giống mọi khi.
Từ sáng sớm, trên sân giảng võ đã truyền đến tiếng binh khí va chạm vào nhau kịch liệt.
Lam Vong Cơ kiếm thế trầm ổn, từng chiêu từng thức xuất ra đều cẩn thận, không để Ngụy Vô Tiện dễ dàng tới gần.
Đan xen với kiếm quang màu xanh của Tỵ Trần là kiếm quang đỏ rực như lửa, xuất quỷ nhập thần.
Ngụy Vô Tiện kiếm thế vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, tuy khí lực không bằng Lam Vong Cơ, nhưng thấy chiêu nào liền hủy chiêu đó.
Chân lướt như gió, vạt áo uyển chuyển tung bay, hắn xoay người xuất một chiêu, thế kiếm như vũ bão, ý đồ muốn công phá phòng thủ của Lam Vong Cơ ở cự ly gần.
Lam Vong Cơ dường như đã sớm có chuẩn bị, thân mình vừa chuyển, mũi kiếm y đã lao đến ép sát vào Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng thu tay lui về phía sau, hai tay cầm kiếm đỡ trước người, vừa kịp dùng thân kiếm đỡ lấy kiếm chiêu của đối phương.
Nhưng hắn cũng không chịu nổi thế công quá lớn từ Lam Vong Cơ, bị y đẩy lui về phía sau vài bước lớn.
Rõ ràng là thời cơ tiến công tốt nhất, Lam Vong Cơ lại không động thủ nữa, y kéo kiếm hoa, đem kiếm thế thu lại, đứng vững vàng cách Ngụy Vô Tiện một khoảng.
Một người như Lam Vong Cơ, suốt ngày ăn chỉ ăn rễ cây rau củ, không biết là lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, Ngụy Vô Tiện nhận một kích này từ y, hai tay đều tê dại.
Hắn lắc lắc tay, nói: "Lam Trạm! Tỷ thí thôi mà, đâu cần mạnh tay như vậy!"
Lam Vong Cơ nói: "Là ngươi, yêu cầu ta phải nghiêm túc."
"Phải, ta bảo ngươi nghiêm túc đánh, nhưng ngươi như vầy là muốn mạng của ta sao, tay ta tê hết rồi."
Rõ ràng là hắn đưa ra yêu cầu, Lam Vong Cơ chỉ là nghe lời và nghiêm túc làm theo mà thôi.
Nhưng bây giờ giở lời oán giận cũng là hắn, Lam Vong Cơ không biết nên nói thế nào cho phải, suy nghĩ một chút, giải thích: "Là ngươi, kém hơn trước."
Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi trên thái dương, nói: "Đương nhiên, ta đã nhiều năm không cầm kiếm rồi."
Mặc dù chưa từng nghiêm túc tỷ thí kiếm thuật với Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng đã xem qua vài lần.
Ngụy Vô Tiện thích so kiếm thuật với người khác nhất.
Xét về kiếm thuật, cùng thế hệ trong tiên môn bách gia, khó ai có thể ngang cơ Ngụy Vô Tiện.
Tất nhiên hắn cũng muốn tỷ thí với Lam Vong Cơ, chỉ là Lam Vong Cơ không thích khoe khoang, cho tới bây giờ đều từ chối yêu cầu của hắn.
Nhưng mỗi lần ngang qua nơi đệ tử thế gia đang tụ tập, đều nghe được tiếng cười sảng khoái của hắn truyền đến, bị kiếm quang màu đỏ chói mắt kia của hắn câu dẫn tâm hồn, y luôn yên lặng đứng một góc ngắm nhìn từ xa, bộ dáng tùy ý tiêu sái của thiếu niên áo tím kia làm cho y hoàn toàn không thể dời mắt, y cứ nhìn rồi lại nhìn, tâm thần mê mẩn lúc nào không hay.
Mặc dù là thế gia công tử xếp hạng thứ hai và thứ tư, nhưng Lam Vong Cơ biết, công phu của Ngụy Vô Tiện gần như là ngang bằng với y, chiêu vừa rồi đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, thật ra không khó tiếp nhận, huống chi đây là Ngụy Vô Tiện của mấy năm về sau, lẽ ra tu vi, kiếm chiêu phải càng mạnh mẽ, tinh thuần hơn chứ, sao có thể kém hơn trước như vậy được?
Lam Vong Cơ khó hiểu, hỏi: "Vì sao?"
Ngụy Vô Tiện bây giờ mới phát hiện mình đã lỡ lời.
Làm sao có thể không kém đi cho được chứ.
Đã nhiều năm không cầm Tùy Tiện trong tay, kim đan vận khí, linh kiếm xuất vỏ, nhìn thấy kiếm quang màu đỏ tái khởi, nội tâm Ngụy Vô Tiện vô cùng kích động.
Cho nên buổi sáng đầu tiên đến sống tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Tỵ Trần treo trên tường và Tùy Tiện của mình không biết khi nào đã được treo lên bên cạnh, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, không khỏi kích động ôm lấy Tùy Tiện, một hai kéo Lam Vong Cơ ra ngoài luyện kiếm với mình.
Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi, cười cười nói: "Ở thế giới kia ta bị thương, nên rất lâu rồi không dùng kiếm."
Lam Vong Cơ đang định đưa khăn mặt cho hắn, nghe đến đây thì bàn tay khựng lại giữa không trung, có chút bất ngờ: "Bị thương?"
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Ừm, vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Nếu là vết thương nhỏ, tại sao lại lâu ngày không thể dùng kiếm.
Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng lại nở một nụ cười nặng nề thê lương như thế này, khiến Lam Vong Cơ không dám mở miệng hỏi, khăn mặt trên tay còn chưa đưa tới người, Ngụy Vô Tiện đã nói: "Cũng không sao, tu luyện lại một chút là được rồi.
Lam Trạm, cùng ta luyện tiếp, được không?"
Lam Vong Cơ đương nhiên sẽ không cự tuyệt hắn, đáp một tiếng: "Được."
Hai người ở trên sân giảng võ đánh đến tận hứng, chỉ khổ cho các môn sinh Lam thị khác.
Ai mà ngờ được, Lam nhị công tử vừa mới thành hôn, không cùng đạo lữ ra ngoài du ngoạn, cũng không ngọt ngào trong phòng, ngày ngày đầu tiên đã ở trên sân giảng võ đánh đạo lữ nhà mình đến choáng váng, mà tình hình này đều phải bảy ngày liên tiếp rồi! Mà hai người này đánh nhau không chút nương tình, ai nấy đều chỉ dám nhìn từ xa quan sát, không ai dám đền gần...
Môn sinh Lam thị thật sự khóc không ra nước mắt, lại không dám nhiều lời, đành phải ở trong lòng gào hét: Phu phu hai người các ngươi đều đủ mạnh rồi, không cần cố gắng như vậy được hay không, cho những người trẻ tuổi như chúng ta một chút cơ hội đi chứ!!
Đã lâu không cầm kiếm, Ngụy Vô Tiện không tránh khỏi quá chút hưng phấn, vả lại, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng quá nhàm chán rồi.
Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, nơi này thật sự là quá mức nặng nề.
Năm xưa khi nghe học, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy nơi này buồn tẻ, chán ngắt, không gì để chơi, thật không nghĩ tới bây giờ hắn phải sống, sinh hoạt ở đây một thời gian dài, hắn thật sự là không thích ứng nổi.
Ngụy Vô Tiện chống đầu, cầm đũa chọc tới chọc lui một đống rau xanh mướt rên bàn, thật sự là không hợp khẩu vị của hắn chút nào, hắn căn bản là ăn không nổi, cũng không muốn ăn, nên cầm lấy điểm tâm đặt ở góc bàn kia, nhanh chóng xử lý xong hai đĩa.
Lam Vong Cơ buông đũa xuống, xếp lại chén dĩa không trên bàn một cách chỉnh tề, nói: "Ngụy Anh, không thể kén ăn."
Còn có một điểm khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất mất hứng, đó chính là tiểu cổ hủ này.
Buồn chán, buồn chán muốn chết đi được, cả ngày nói không được hai câu, vừa mở miệng chính là giảng đạo lý.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta ăn không quen." Nhớ tới gia quy Lam thị, hắn lại nói: "Không muốn lãng phí sau này đừng lấy phần của ta, cho ta thêm chút điểm tâm là được rồi."
Lam Vong Cơ nói: "Điểm tâm, không thể thay thế bữa chính."
Ngụy Vô Tiện miệng méo xệch đi: "Đồ ăn nhà các ngươi quá đắng, người Vân Mộng chúng ta thích cay, ta ăn không nổi." Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Chỗ này các ngươi ít ra phải có tương ớt chứ, tốt xấu gì cũng cho ta một ít tương ớt để ăn."
Quả nhiên ngày hôm sau, Lam Vong Cơ đã chuẩn bị tương ớt cho hắn.
Nhưng mà người Cô Tô thật sự không ăn cay, vị cay kia đối với Ngụy Vô Tiện mà nói căn bản không đủ đô, lại nói: "Cái này vẫn không đủ cay, vẫn là cho ta thêm mấy đĩa điểm tâm đi, điểm tâm nhà các ngươi làm rất ngon."
Lam Vong Cơ cũng lười cùng hắn nhiều lời, vặn nắp hũ tương, đổ tương ớt lên cơm của hắn, "Không thể ăn nhiều điểm tâm, không thể lãng phí thức ăn.
Bây giờ dùng tạm cái này trước đi, nếu không thì chịu đói đi.
"
Lam Vong Cơ luôn là người nói được làm được, thôi thì có còn hơn không, Ngụy Vô Tiện đành phải thỏa hiệp.
May mà Vân Thâm Bất Tri Xứ mỗi lần chuẩn bị tương ớt đều rất ít, cho nên mỗi ngày hắn đều có thể thưởng thức một loại khác nhau, mà hình như tương ớt càng ngày càng cay thì phải.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy càng lúc càng hợp khẩu vị, mấy ngày sau cũng tốt hơn nhiều, cho nên cũng lười oán giận than vãn, dù sao cho dù có nói, Lam Vong Cơ cũng không thèm để ý tới hắn.
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm trong lòng, tiểu cổ hủ này, tính tình thật kém.
Trước kia Lam Vong Cơ cũng không thích nói chuyện, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cứ thích cố ý chọc cho y tức giận, trêu chọc xong liền co giò bỏ chạy.
Nhưng hiện giờ đã cùng sống dưới một mái nhà, Ngụy Vô Tiện cho dù muốn trêu chọc hắn, cũng phải cân nhắc nhiều chỗ, dù sao hiện giờ, dù hắn chạy thế nào, cũng không ra khỏi được sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đã mấy ngày rồi, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa nhận được ngọc lệnh thông hành của Cô Tô Lam thị, hắn hỏi: "Lam Trạm, khi nào nhà các ngươi mới đưa thông hành ngọc lệnh cho ta?"
Lam Vong Cơ nói cho hắn biết: "Thúc phụ nói, còn phải qua một thời gian nữa."
Ngọc lệnh thông hành của Cô Tô Lam thị chia làm hai loại, môn sinh khác họ ngọc lệnh đều giống nhau, vào ngày nhập Lan thất sẽ được phát.
Đệ tử nội môn thì khác, mỗi người đều có ngọc lệnh thông hành riêng của mình, không thể dùng của người khác.
Vì vậy phải cần thời gian để chế tác, Lam Khải Nhân đến giờ vẫn chưa làm xong ngọc lệnh cho Ngụy Vô Tiện.
Có cái gì mà phải làm lâu như vậy chứ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hình như là Lam Khải Nhân cố không chịu đưa cho hắn, không cho hắn xuống núi.
Ngụy Vô Tiện và Lam Khải Nhân, ngoài mặt tuy đã đình chiến, nhưng trong thâm tâm, giao phong vẫn không ngừng nghỉ.
Những lời Ngụy Vô Tiện nói, Lam Khải Nhân vẫn còn nhớ trong lòng.
Lam Vong Cơ là người thành thật, lương thiện, kém tên quỷ linh tinh quái Ngụy Vô Tiện này nhiều.
Lam Khải Nhân lo lắng Ngụy Vô Tiện sẽ khi dễ, bắt nạt Lam Vong Cơ.
Dù sao đây cũng là cháu trai lớn bảo bối của Lam Khải Nhân, ông cảm thấy mình phải có trách nhiệm quản thúc một chút tiểu tức phụ này, không thể để hắn lộng hành! Vậy nên, thông hành ngọc lệnh, là ông cố ý không cho hắn.
(Đấu với ta!? Nhóc con, ngươi còn non và xanh lắm! HAHAHA!)
Không có thông hành ngọc lệnh, Ngụy Vô Tiện sẽ không xuống núi được, nhưng hắn đang vô cùng nhàm chán, mỗi ngày đều la hét: "Ta muốn xuống núi, ta muốn uống rượu!!! Hay là, Lam Trạm, ngươi cho ta mượn thông hành ngọc lệnh của ngươi đi?"
Lam Vong Cơ không lấy ra ngọc lệnh thông hành, mà là lấy ra Nhã Chính Tập, bày ra trước mặt Ngụy Vô Tiện, nói: "Thúc phụ dặn dò, người mới vào Cô Tô Lam thị, trước tiên phải chép gia quy trăm lần, mới có thể xuống núi."
Chuyện này trước giờ Ngụy Vô Tiện chưa từng nghe qua! Chuyện quan trọng như vậy phải nói trước khi diễn ra lễ Hợp Tịch chứ? Trước khi làm lễ hợp tịch toàn nói về sính lễ hồi môn gì đó, ai thèm để ý mấy cái đó chứ? Rõ ràng việc sao chép bao nhiêu lần gia quy quan trọng hơn nhiều! Hắn nói: "Lam Trạm! Chẳng lẽ thúc phụ ngươi là đang muốn chỉnh ta sao?!"
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày: "Là thúc phụ của chúng ta."
Trọng điểm của người Lam gia sao lúc nào cũng lệch với hắn vậy? Thúc phụ của ai đâu có quan trọng, quan trọng là một trăm lần gia quy kia kìa.
Chép xong đám gia quy ấy, chắc ta già luôn rồi!
Bởi vì Lam Khải Nhân cũng không có quy định thời hạn, cho nên chép hay không, Lam Vong Cơ cũng không có thúc giục.
Ngụy Vô Tiện không chép, thì y liền tự mình chép.
Ngụy Vô Tiện thật không biết quyển sách có cái gì hay mà suốt ngày cứ bắt người ta chép chứ.
Mấy ngày nay, Lam Vong Cơ cứ không ngừng chép gia quy, hết tờ này tới tờ khác, căn bản không hề nói chuyện với hắn.
Hắn vô cùng nhàm chán, đành phải dựa vào một bên, lắc lắc chân nhìn Lam Vong Cơ sống qua ngày.
May mắn còn có Lam Vong Cơ, y đẹp như vậy, hắn nhìn y là có thể sống rồi, nếu không, quãng thời gian buồn tẻ này, Ngụy Vô Tiện hắn sẽ không sống nổi mất.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi đi, ngoài cửa sổ, tán cây soi bóng mình xuống mặt đất, theo gió khẽ động, mùi hương theo từ đó mà phiêu tán, làm tâm động không thôi.
Nếu nói thứ nào khiến hắn hài lòng nhất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có lẽ chính là hương thơm này.
Hắn khi ngủ luôn thích lăn lộn qua lại, hơn nữa ngủ cũng không ngon lắm, luôn phải băn khoăn đường phân giới trên giường.
Cho nên mỗi đêm, khi Lam Vong Cơ bày chăn mỏng kia ra, rõ ràng phát hiện Lam Vong Cơ để có chút lệch, nhưng hắn cũng không có nhắc y.
Hắn không thích bó tay bó chân, có thể có thêm một chút không gian cũng tốt, dù sao cũng là tiểu cũ kỹ tự mình đặt sai, đâu phải lỗi của hắn.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
Hắn nghĩ rằng sẽ rất khó ngủ, nhưng bất ngờ là, mỗi đêm, ngửi thấy mùi hương này, hắn đều ngủ rất ngon.
Ngụy Vô Tiện có chút tò mò, hỏi: "Lam Trạm, ngươi dùng hương gì thế? Mấy ngày nay ta cũng đâu thấy ngươi huân hương áo quần, hay dùng túi thơm đâu, sao ngươi có thể thơm tới vậy?"
Đôi mắt thiển sắc lưu ly lộ vẻ sửng sốt, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, ngươi không biết tín hương sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Biết, ta từng thấy qua trong sách rồi.
Ý ngươi, đây là tín hương sao?" Hắn hít một hơi thật sâu, tim hình như đập nhanh hơn một chút, lại nói: "Thì ra là như vầy sao? Lam Trạm, tín hương của ngươi thơm quá.
"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài, một lát sau cầm theo một quyển sách cùng một bình thuốc đưa cho Ngụy Vô Tiện, dặn dò: "Nhất định phải đọc, thuốc phải mang theo bên người."
Nhưng Ngụy Vô Tiện là ai chứ, là loại người kêu hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó sao? Đương nhiên không phải, cho nên hắn tùy ý lật vài trang, đại khái hiểu được vài thứ như tín hương, Vũ Lộ Kỳ, Thanh Tâm Đan.
Hắn cảm thấy người Cô Tô Lam thị thật vô cùng nhàm chán, những thứ họ viết ra cũng nhàm chán nốt, chẳng gợi lên một chút hứng thú nào từ hắn, hoàn toàn kém xa so với sách mà Giang Yếm Ly cho hắn xem.
Vậy nên hắn chỉ tiện tay lật vài trang cho có, sau đó không biết ném đi chỗ nào rồi, không hèm đọc nữa.
Nhưng lọ thuốc kia, suy đi nghĩ lại, vẫn mang theo bên người thì tốt hơn.
Nghe nói Vũ Lộ Kỳ của Khôn Trạch rất nguy hiểm, nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ cho rằng, có lẽ cũng như Giang Yếm Ly, mỗi tháng sẽ có vài ngày bị đau bụng khó chịu, chắc không quá nghiêm trọng đâu.
Không thể ra ngoài, vậy nên hắn liền tự tìm niềm vui cho mình ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nhạt nhẽo này.
Đúng như như Lam Hi Thần nói, có Ngụy Vô Tiện, cuộc sống quả thật náo nhiệt hơn rất nhiều.
Chỉ là gia quy Lam thị bị người khác khiêu chiến, Lam Khải Nhân tức giận đến đỉnh đầu muốn bốc khói.
Ngụy Vô Tiện bị phạt chép gia quy hết lần này tới lần khác, nhưng dĩ nhiên hắn cũng không hề sợ hay cảm thấy hối lỗi chút nào, nhưng hôm nay, hắn đã gây ra đại họa.
Chuyện là Ngụy Vô Tiện vô ý làm vỡ mấy thứ đồ sứ mà các gia tộc khác tặng cho Lam Hi Thần.
Lễ vật vừa đưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn chưa kịp đưa vào Hàn thất, liền bị Ngụy Vô Tiện tay chân "nhanh nhẹn" trên đường đụng phải, ngã hỏng.
Lam Hi Thần thì dễ nói rồi, không hề la mắng hay trách phạt gì hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa mới cảm thán bản thân thật may mắn, trên đường chạy về Tĩnh thất lại đụng phải Lam lão đầu, khiến ông ngã chổng vó dưới đất.
Bình thuốc trong ngực áo hắn bay ra ngoài, vừa hay bắn lên ót Lam Khải Nhân.
Lam Khải Nhân hiếm khi thất thố như vậy, giận dữ hét lên: "Ngụy Anh! Ngươi lại bày trò hồ nháo gì nữa đây?!"
Ngụy Vô Tiện nghĩ, ta bày tròi hồ nháo sao, ta đây xui xẻo thì có! Xong rồi, Lam Khải Nhân nhất định lại phạt hắn rồi.
Nếu lại chép gia quy, không chừng mười năm nữa hắn cũng đừng hòng ra khỏi được sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hắn cảm thấy hoảng sợ, vội vàng nhặt lấy bình thuốc rồi xoay người bỏ chạy.
Hắn không muốn chính tai nghe bản thân bị phạt như thế nào, nhưng hình phạt cũng sẽ tự động bay đến thôi.
Ngụy Vô Tiện lại bị chép phạt gia quy thêm hai mươi lần, hơn nữa còn có kỳ hạn, yêu cầu hắn lập tức chép ngay, do Lam Vong Cơ giám sát.
Tuy rằng địa điểm đổi từ Tàng Thư các thành Tĩnh thất, nhưng điều này làm cho Ngụy Vô Tiện nhớ lại thời gian cầu học kia.
Hắn vừa chép vừa nói thầm: "Nhà các ngươi ngoại trừ phạt chép gia quy ra, không thể nghĩ ra một cách phạt nào khác sao? Tới tới lui lui chỉ toàn mấy chữ này, hơn phân nửa đều là lặp đi lặp lại mấy thứ giống nhau.
À, Lam Trạm, ta có thể bỏ qua hai chữ không, vậy ít nhất có thể giảm được hơn một ngàn chữ đó! "
Loại lời này, cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện mới có thể nói ra.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, cũng không biết nói gì hơn.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, lần này thật không phải lỗi của ta, ta chỉ vô ý mà thôi.
Ngươi xem, thời gian gần đây, ta nghe lời nhiều nha.
Đồ ăn nhà các ngươi khó ăn như vậy mà ta cũng ăn hết, rượu mà ta yêu như mạng cũng chưa từng uống một giọt, các gia quy khác, ta cũng phạm rất ít, không phải sao? Chẳng phải ngươi cũng biết, ta ngoan ngoãn như vậy cũng chỉ vì muốn sớm lấy được Thông Hành Ngọc Lệnh để xuống núi uống rượu sao? Ta dại gì mà lại đi trêu chọc thúc phụ ngươi chứ?."
Hắn càng nhàm chán, sẽ càng thích lải nhải, Lam Vong Cơ cảm thấy có chút hoài niệm.
Nhớ lúc trước, hai người bọn họ cũng là như vậy, y ở một bên giám sát, Ngụy Vô Nhụy lải nhải, đề tài nam địa bắc chuyển, hắn cũng không để ý đến mình đang chép cái gì.
Những gì Ngụy Vô Tiện nói, nhiều khi bản thân hắn cũng không nhớ rõ, Lam Vong Cơ tuy miệng nói là nhàm chán, nhưng y vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, nghe xong còn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhưng ngoài mặt y không để lộ chút dấu vết nào.
Ngụy Vô Tiện cho rằng y không nghe những gì mình nói, quay qua quay lại, cứ thế mà hết một ngày.
Ngụy Vô Tiện chép đến hồn muốn thăng thiên, nằm dài ra bàn oán giận: "Lam lão đầu thật là làm khó ta mà, chính là cố ý, đây chính là mẹ chồng ác độc bắt nạt con dâu mới mà người ta thường nói đấy, Lam Trạm!"
Mí mắt Lam Vong Cơ giật giật, nói: "Chép đàng hoàng."
Ngụy Vô Tiện nghẹn thở, nói: "Ngươi cũng không chịu giúp ta! Kêu ta đến nhà các ngươi, ngươi cũng không đối xử tốt với ta chút nào, ngươi với Lam lão đầu đều là một giuộc với nhau cả thôi!"
Lam Vong Cơ chỉ lãnh đạm lên tiếng: "Không có."
Lam Vong Cơ keo kiệt tới mức một ánh mắt cũng không thèm nhìn về hắn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình thật thảm thương, bị Lam lão đầu khi dễ, phu quân trên danh nghĩa này lại không giúp hắn một chút nào, hắn càng tức giận thêm: "Ta không chép! Không chép nữa! Cùng lắm thì cả đời không đi ra ngoài nữa, aaaa, nhưng không ra ngoài sẽ không uống rượu được nữa.
Ép ta quá ta sẽ đi trộm ngọc lệnh của người khác, đến lúc đó thì cũng đừng trách ta nha!!!!!!
Ngay cả bản thân Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy mình nói quá nhiều, luyên thuyên đến đau cả đầu.
Lam Vong Cơ có lẽ là không chịu nổi hắn hồ ngôn loạn ngữ nữa, ngày hôm sau liền chạy mất bóng, tới giờ cơm chiều rồi cũng không thấy đâu.
Ngụy Vô Tiện càng mất hứng.
Lam Vong Cơ không giúp hắn thì thôi, hiện tại cũng không thèm ở cùng hắn nữa, ném hắn một mình ở Tĩnh thất chép phạt.
Chép, chép cái rắm á!
Ngụy Vô Tiện hắn chính là một con sâu rượu đích thực, không thể xuống núi, hắn cũng sẽ tìm ra cách khác thôi.
Hắn chạy đến nhà bếp, lấy lý do Lam Vong Cơ không có ở đây nên hắn tự đến lấy cơm, sau đó thừa dịp người của nhà bếp bận rộn chia cơm thì dạo quanh bếp một vòng.
Bình thường nhà bếp đều sẽ chuẩn bị một chút rượu, dùng làm gia vị.
Nơi này là Cô Tô, nói không chừng sẽ có Thiên Tử Tiếu, hắn muốn đến trộm một vò mang về.
Ai ngờ rượu còn chưa nhìn thấy, đại nương phòng bếp liền cầm một cái bình lớn đưa cho hắn, "Ngụy công tử, không cần tìm, tương ớt ở đây, những chuyện Lam nhị công tử đã từng dặn dò, chúng ta đều nhớ rõ.
"
Tuy rằng hắn không phải đến đây vì tương ớt gì đó, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo trả lời: "Ha ha, thì ra là ở đây ha."
Đại nương lại nói: "Lúc trước mua đến bảy tám loại khác nhau, cuối cùng mới quyết định dùng loại này.
Công tử đừng lục lọi lung tung rồi lấy nhầm, Lam nhị công tử nói mấy loại khác người không thích, lọ này mới là loại công tử thích nè."
Lúc Ngụy Vô Tiện xách hộp thức ăn trở về, cả người có chút mơ màng bối rối, ý của trù nương trong phòng bếp là, Lam Vong Cơ vì để cho hắn ăn cơm, tốn nhiều tâm tư như vậy sao? Nhưng vì sao Lam Vong Cơ phải hao phí tâm tư vì hắn như thế chứ? Hắn ăn hay không ăn cơm thì có sao đâu, chỉ cần không để ý tới hắn, cuối cùng đói bụng quá chẳng phải cũng phải ăn thôi mà? Năm xưa tới cầu học cũng là như vậy thôi, hắn có thể để mình đói chết à?
Hắn vẫn luôn cứ oán hận người Lam gia đối với hắn không tốt, Lam Vong Cơ lại cứ luôn im lặng không nói lời nào.
Hắn cho rằng Lam Vong Cơ lười để ý tới hắn.
Nhưng có lẽ tính cách Lam Vong Cơ chính là như vậy, không thích nói cười, nhưng y muốn dùng phương thức của y, để đối tốt với mình?
Nguyệt vẫn chưa hiện, nguyệt hoa đã rơi xuống trước mắt *.
Ngụy Vô Tiện còn đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên nhìn thấy Lam Vong Cơ từ xa đi đến, bước chân dường như có chút vội vàng, bạch y nhẹ nhàng bay bay theo mỗi bước đi của y.
Ngụy Vô Tiện có chút sững sờ: "Lam Trạm?"
*月明明未现,却有月华在眼前洒落: Nguyệt minh minh vị hiện, khước hữu nguyệt hoa tại nhãn tiền sa lạc.
Tạm dịch: Mặt trăng rõ ràng vẫn chưa xuất hiện, nhưng đã có ánh trăng rơi xuống trước mắt: Đại khái nghĩa là trăng chưa lên mà ánh trăng đã chiếu xuống.
Theo như tui hiểu, câu này kiểu như ví tình yêu của của Lam Vong Cơ là ánh trăng, tuy không nhìn thấy nhưng vẫn soi sáng mọi vật, tuy không thể hiện ra ngoài nhưng y vẫn dùng cách của mình mà chăm sóc, bảo vệ Ngụy Vô Tiện chu toàn.
Nhớ hồi nhỏ ngồi trên xe đi với mẹ, dù là đi đâu thì khi ngước lên trời, luôn cảm thấy mặt trăng luôn đi theo hai mẹ con mình.
Tui cảm thấy, Lam Vong Cơ có lẽ cũng như vậy, như mặt trăng kia, luôn âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng bước của Ngụy Vô Tiện.
Có một người luôn dõi theo mình, cũng là một niềm hạnh phúc.
Lam Vong Cơ thở dài, "Ngươi đi đâu vậy?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Lâu quá không thấy ngươi trở về, ta, ta đói bụng, nên đi lấy cơm tối."
Lam Vong Cơ tiếp hộp thức ăn từ tay hắn, nói: "Sau này không cần tự đi.
Nếu ta không có ở đây, ta sẽ gọi người đưa tới."
Đến khi Ngụy Vô Tiện phản ứng lại thì hộp thức ăn đã bị lấy đi, hắn nói: "Ngươi lấy hộp thức ăn của ta làm gì? Ta tưởng ngươi không về, nên chỉ lấy phần đủ cho ta ăn thôi.
Nếu đói thì tự đi lấy phần của ngươi đi."
Hắn cũng không kiều nhược đến nỗi không tự xách được một hộp cơm mà phải nhờ người khác, nhưng Lam Vong Cơ lại không chịu trả lại, mà là đưa cho hắn một cái bình.
Y vẫn không nói một lời nào, nhưng dòng chữ đen trên cái bình kia đã nói rõ tất cả, ba chữ Thiên Tử Tiếu.
Ngụy Vô Tiện vô cùng bất ngờ, kinh ngạc nói: "Thiên Tử Tiếu? Lam Trạm, nãy giờ là ngươi đi mua Thiên Tử Tiếu cho ta sao?"
Hắn từng cho rằng cả đời này, Lam Vong Cơ cùng từ "rượu" vĩnh viễn không chút liên quan gì tới nhau.
Thật không nghĩ tới, Lam Vong Cơ còn có thể chạy ra ngoài mua rượu cho hắn.
Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Gia quy, chép đàng hoàng."
Haha, Lam Nhị công tử sợ tiểu đạo lữ của mình túng quá làm liều, trộm thông hành ngọc lệnh, ra khỏi Vân Thâm rồi là không về nữa
Nói như thể Ngụy Vô Tiện hắn cứng đầu cứng cổ, vô pháp vô thiên lắm vậy, phải dùng rượu để đổi gia quy.
Nhưng rượu chẳng phải cũng là vi phạm gia quy sao?
Sự dịu dàng của Lam Vong Cơ, không phải khí thế cuộn trào như kinh đào hãi lãng*, mà là dòng nước trong vắt tí tách chảy trong núi sâu, rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng, không dễ dàng để cho người ta phát hiện được.
Nhưng một khi đã chú ý tới, hồi tưởng lại đã từng chút một, sự ôn nhu của y ở khắp mọi nơi.
*惊涛骇浪: Kinh đào hãi lãng,tạm dịch làsóng to gió lớn.
Chỉ hoàn cảnh ác liệt hay việc phải trải qua những chuyện phức tạp khó khăn.
Trong ngữ cảnh này là chỉ những thứ to lớn, mãnh liệt thì đúng hơn.
Giống như dùng Thiên Tử Tiếu để đổi gia quy, giống như tương ớt càng ngày càng cay, giống như đường ranh giới trên giường, càng ngày càng lệch về phía y.
Tiểu cũ kỹ à tiểu cũ kỹ, làm việc tốt còn không thích lưu danh, đối tốt với người ta mà không chịu cho người ta biết.
Lam Trạm à, sao ngươi lại đáng yêu đến thế chứ?
Càng lúc càng cảm thấy người trước mặt này đáng yêu chết đi được, Ngụy Vô Tiện không kiềm được mà tiếp tục mở miệng trêu chọc.
Hắn lắc lắc vò rượu, nói: "Lam Trạm, sao ta cứ cảm thấy, ngươi đang lấy lòng ta chứ?"
Hắn cho rằng, ít ra Lam Vong Cơ sẽ trừng mắt nhìn hắn một cái, hoặc là như bình thường nói hắn hồ nháo.
Ngụy Vô Tiện cũng đều đã chuẩn bị xong phải đáp trả như thế nào, nhưng không ngờ Lam Vong Cơ lại "Ừm.
" một tiếng.
Một tiếng này của Lam Vong Cơ hại Ngụy Vô Tiện vấp một cái dưới chân.
May mà thân thủ của hắn tốt, kịp thời ổn định lại thân mình, bằng không nhất định sẽ ngã sấp mặt rồi.
Hắn nói: "Lam Trạm, sau này nói chuyện với người khác, không thể tùy tiện ừm, có biết không?"
Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng, "Ừm.
" một tiếng..