Hai người lăn qua lộn lại hồi lâu, cái công pháp này cuối cùng cũng chậm rãi tu luyện thành.
Không ngờ một bộ công pháp thoạt nhìn rất là mất nết, không chút nào đáng trông cậy vào này lại cho ra hiệu quả cực kỳ ngoài dự kiến của mọi người.
Linh lực bất đồng của hai người vậy mà dung hợp hoàn hảo vào nhau.
Hơn nữa, còn có thể chuyển hóa lẫn nhau.
Số lần tu luyện càng cao, ở trong đan điền của Ngụy Vô Tiện lờ mờ hình thành một cái xoáy khị.
Đây chính là dấu hiệu kết đan.
Chỉ cần năng lượng tích tụ đạt mức, kết đan cũng liền thuận lý thành chương.
Đến đây, Ôn Tình mới bắt đầu buông lỏng khúc mắc trong lòng, nhiệt tình xông vào cuộc sống mới.
Bọn họ hiện tại ở trên một tòa cô đảo.
Nhưng người Ôn Gia ở đây cũng có hơn trăm người.
Nàng cũng nên sắp xếp chuyện hôn nhân cho đệ đệ Ôn Ninh của mình thôi.
Tuy rằng cả tộc đều là người họ Ôn, nhưng mà truyền xuống đã rất nhiều đời.
Cái loại bà con đã qua năm đời, xa tới đại bác bắn không tới này, cho dù là người cùng họ kết hôn cũng không có gì là không thể.
Ôn Tình nhắm trúng một thiếu nữ, tên gọi của tiểu cô nương là Ôn Nghiên.
Năm nay đã mười tám.
Lúc trước từng có vị hôn phu, thế nhưng người này đã chết trận.
Mẫu thân của Ôn Nghiên còn sống.
Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau.
Ôn Tình tìm người ngỏ lời.
Nhà gái đáp ứng.
Ôn Ninh cũng là lớn lên dưới con mắt của tất cả những người ở đây.
Tính tình hắn thế nào họ đều biết rõ.
Cho dù là sau này cũng không thể chuyển biến tới mức quá tệ.
Ở trên đảo Hạ Mộc, điều kiện khẳng định là không thể so với trên đất liền.
Cho nên mọi người cũng tận lực đơn giản hóa trình tự hôn lễ.
Trên đảo có hỉ sự, mọi người ai nấy đều vui vẻ.
Chỉ có mình Ôn Ninh là rầu rĩ, không vui.
Ngụy Vô Tiện ra cửa đi bộ, nhìn thấy Ôn Ninh một mình, không khỏi hỏi: "Ôn Ninh, ngươi sắp thành thân rồi, sao còn rầu rĩ, không vui? Không thích người ta sao?" Ôn Ninh đỏ mặt, tức tốc lắc đầu nguầy nguậy: "Không...!không có...!Ôn...!Ôn Nghiên nàng tốt lắm.
Ta...! ta chỉ là...!lo lắng cho tỷ tỷ.
Nàng vẫn...!một mình!"
Ngụy Vô Tiện hiểu rõ, gật gù.
Y từng nghe bà bà nói hai tỷ đệ Ôn Tình, Ôn Ninh từ lúc rất nhỏ đã mất cha mẹ.
Tỷ đệ hai người vẫn sống nương tựa vào nhau.
Giờ đây Ôn Ninh thành gia, về sau sẽ có gia đình nhỏ của chính mình.
Cho nên Ôn Ninh lo lắng chuyện quan trọng cả đời của tỷ tỷ.
"Vậy tỷ tỷ ngươi có thích người nào không?" Ôn Ninh lắc đầu: "Ta....!không biết.
Ta...!ta từng thấy tỷ tỷ ngẩn người, không...!không bình thường."
Hai con mắt Ngụy Vô Tiện sáng chóa lên, chụp vai Ôn Ninh: "Nói không chừng tỷ tỷ ngươi có người trong lòng rồi.
Yên tâm, chuyện này giao cho ta.
Ta nghĩ cách giúp ngươi.
Ta tra xem tỷ tỷ của ngươi có thích ai không."
Ôn Ninh thật là tin tưởng nhìn Ngụy Vô Tiện, gật đầu: "Tốt...!tốt quá.
Cám ơn Ngụy...!công tử." Còn tốt Ôn Tình không có ở đó, bằng không nàng sẽ xử đẹp Ôn Ninh.
Nhìn xem hắn dễ như vậy đã bán luôn tỷ tỷ đi rồi.
Ngụy Vô Tiện rất hứng thú với việc tìm ra Ôn Tình có người trong lòng hay không.
Nhưng y biết, nếu y hỏi thẳng, Ôn Tình thực sự có thể dùng ngân châm thay lời đáp lại.
Vì thế, Ngụy Vô Tiện nghĩ cách, nghiên cứu làm ra một loại phù chú làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Phù chú này cũng không có tác dụng gì khác, mà chỉ làm cho người bị điểm phù nghĩ tới người họ muốn gặp.
Vẽ xong phù rồi, Ngụy Vô Tiện thử trước lên chính mình.
Người y nhìn thấy chính là Lam Vong Cơ.
Vì thế y lại y thử phù lên Lam Vong Cơ xem.
Quả nhiên, Lam Vong Cơ nhìn thấy y.
Xác định phù chú thành công rồi, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ khi nào, làm sao dán phù lên người Ôn Tình.
Ngụy Vô Tiện cầm phù, lay lay cánh tay Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, nếu Ôn Tình thật sự giận tới nổi khùng, ngươi nhất định phải cứu ta nha.
Ta bị nàng châm không biết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ ta thấy nàng lấy châm ta liền sợ.
Thật sự rất khó tin, Ôn Tình dữ như vậy cũng có người thích nha."
Lam Vong Cơ sờ đầu Ngụy Vô Tiện, biết Ngụy Vô Tiện bướng bỉnh, nhưng mà hắn nguyện ý chiều.
Trên đảo này có Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy không chút nào nhàm chán.
Mỗi một ngày đều thật là thú vị.
"Ừ, được.
Ta bế ngươi bay đi." "Hahahaha, Lam Trạm tốt, Lam Trạm ngoan.
Chúng ta bay xa chút, đi bắt hải sản ngon về ăn." "Ừ, theo ngươi."
Hai người bàn bạc cả lộ tuyến bỏ chạy, vì thế lúc Ôn Tình tới xem bệnh cho Ngụy Vô Tiện, liền bị Ngụy Vô Tiện đánh trống lảng, lừa, dán phù lên người, đưa nàng vào trong ảo cảnh.
Một hồi Xạ Nhật Chi Chinh đánh đã mấy năm.
Người Ôn Tình thích chính là gặp được vào lúc đó.
Chuyện tiếp theo rất là cẩu huyết.
Ở trên chiến trường, một vị gia chủ nào đó bị mai phục, trọng thương, sau đó gặp được Ôn Tình.
Người kia bị thương cực nặng.
Lúc hắn tỉnh lại, thậm chí không nhớ ra bản thân là ai.
Nhưng Ôn Tình biết người này.
Theo lý mà nói, nàng là người họ Ôn, không nên vươn tay viện trợ người của liên minh bách gia.
Nhưng nàng là y sư, làm sao thấy chết không cứu.
Người nọ là kẻ thẳng tính, cái gì cũng không nhớ, coi Ôn Tình thành cọng rơm cứu mạng.
Trong lúc được Ôn Tình săn sóc, dưỡng thương, hắn giống như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo đi theo sau Ôn Tình.
Vốn Ôn Tình người này trước nay say mê y thuật, không có hứng thú với đàn ông.
Ngay cả chuyện lập gia đình cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Thế nhưng nàng lại gặp phải một gã chất phác, ngây ngô như vậy, mỗi ngày vây quanh nàng, một câu Ôn Tình, hai câu Ôn Tình, Ôn Tình ngắn, Ôn Tình dài.
Cố tình, bộ dạng người nọ nhân cao mã đại, nhưng bởi vì không có trí nhớ, lại trở thành một vẻ dễ thương tương phản.
Ôn Tình liền không biết từ lúc nào bị cái vẻ anh ngố đó của hắn chọc cho cười.
Dần dần, trong lòng nàng cũng có một tia cảm giác động lòng.
Người nọ lại bởi vì bị thương ở đầu, ứ thành một cục máu trong não mà mất trí nhớ.
Một tháng sau, Ôn Tình thi châm cho hắn, rốt cuộc đánh tan cục máu bầm đó.
Ôn Tình nghĩ, còn một lần thuốc cuối cùng hắn sẽ khỏi hẳn, liền vô cùng cao hứng ra cửa hái thuốc.
Đến lúc nàng trở về, người đã đi rồi.
Ôn Tình nghe rằng hắn ở trong Xạ Nhật Chi Chinh tỏa sáng, nghe hắn ở trên chiến trường dũng mãnh vô cùng.
Trí nhớ của hắn hẳn là khôi phục.
Nhưng mà cái gã ngố Ôn Tình thích kia cũng biết mất rồi.
Cho đến lúc Xạ Nhật Chi Chinh chấm dứt, Ôn Tỉnh cũng chưa bao giờ gặp lại người kia.
Đại khái hẳn là người ta không muốn nhớ tới nàng đi, không muốn nhớ tới chình mình đã từng có một lúc ngây ngô, ngốc nghếch như vậy, không muốn thừa nhận đã từng được người của Ôn Gia cứu mạng.
Ôn Tình cũng không phải loại người nhu nhược, không bỏ một kẻ không đáng xuống được.
Nếu hắn cảm thấy đây là một đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh, vậy nàng cũng không cần đặt ở trong lòng mà giữ mãi.
Tuy là nói như vậy, nhưng rốt cuộc cũng là người, quả tim bằng thịt.
Lúc nhìn thấy người khác ân ân ái ái, Ôn Tình sẽ ngẫu nhiên nhớ tới gã ngố to xác một hồi nào đó.
Hắn còn từng thật là chân thành nói với nàng: "Ôn Tình, về sau ta cưới nàng được không? Ta có sức.
Ta có thể cho nàng sống tốt."
Ôn Tình vốn biết chuyện này không thể trở thành sự thực.
Bọn họ vốn chính là quan hệ đối địch.
Hắn nói như vậy, cũng chỉ là một người bệnh, cái gì cũng không nhớ, mới nói thế thôi.
Nhưng mà nàng không quên ánh mắt chân thành của hắn ngày hôm đó.
Hắn cười ngây ngô, nâng bắp tay, thế hiện sức lực bản thân, thề son sắt rằng sẽ làm cho nàng sống tốt, làm cho nàng thật hạnh phúc.
Nếu không có một trận chiến tranh này, hoặc là nói, hắn không nhớ lại quá khứ, Ôn Tình có thể sẽ học theo Lam Vong Cơ, lừa hắn đi xa, sống những ngày thần tiên..