Sau khi Ngụy Vô Tiện vượt qua thiên kiếp, bọn họ cũng đã đến đảo Hạ Mộc được tròn ba năm.
Ở trong tương lai Lam Vong Cơ nhìn thấy cũng sắp tới ngày chết của Nhiếp Minh Quyết.
Trong lòng Lam Vong Cơ bất an.
Hắn không đành lòng nhìn Nhiếp Minh Quyết đi vào chỗ chết.
Một là bởi vì Lam Gia và Nhiếp Gia nhiều năm quan hệ tốt.
Lúc Lam Vong Cơ còn bé, Nhiếp Minh Quyết đối với hắn không tồi, coi hắn như đệ đệ nhà mình mà săn sóc.
Hắn lại còn là nghĩa huynh của huynh trưởng.
Tính lên Lam Vong Cơ cũng có thế gọi hắn một tiếng đại ca.
Hai là Nhiếp Minh Quyết có quan hệ tới Ôn Tình.
Mặc kệ là vong ân hay là mất trí nhớ.
Chung quy không thể cả đời cứ thiếu sót như vậy.
Vẫn phải nói ra cho rõ ràng.
Buổi sáng hôm nay, ăn cơm xong, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, lại thần thần bí bí kêu Lam Vong Cơ nhắm mắt lại.
Lam Vong Cơ không biết Ngụy Vô Tiện muốn làm cái gì, nhưng hắn vui vẻ chiều Ngụy Vô Tiện.
Nghe lời nhắm mắt lại, hắn cảm giác Ngụy Anh đeo cái gì lên cổ hắn.
Hắn nhịn không được, vươn tay sờ, hình như là một cái mặt dây chuyền.
Đảo Hạ Một của bọn họ cũng coi như là đảo báu.
Ở trên bãi biển nước nông, vùi dưới cát trắng là không ít báu vật.
Lam Vong Cơ còn từng vớt được một loại ngọc thạch màu xanh lam từ dưới biển lên.
Ngọc thạch có thể chứa không ít linh lực.
Màu xanh thăm thẳm như biển rộng.
Loại ngọc thạch này làm cho Ngụy Vô Tiện yêu thích, không buông tay, còn nói là muốn dùng làm pháp khí.
Ngọc thạch Lam Vong Cơ vớt được đều bị Ngụy Vô Tiện đoạt đi hết.
"Xong chưa?" Ngụy Vô Tiện: "Xong rồi, Lam Trạm.
Ngươi mở mắt đi." Lam Vong Cơ mở mắt.
Vẻ mặt cười tươi rói của Ngụy Vô Tiện trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu nhìn.
Trên cổ là một cái mặt dây chuyền làm từ một khối ngọc thạch xanh lam, đẽo thành hình con thỏ.
Bởi vì Ngụy Vô Tiện phát hiện ra Lam Vong Cơ dường như rất thích thỏ.
Hắn thường xuyên đi thăm mấy con thỏ do tu sĩ Ôn Gia đưa về đảo.
Lam Vong Cơ cầm mặt ngọc.
"Đây là?"
Ngụy Vô Tiện lôi ra mặt ngọc y hệt từ cổ mình: "Tặng cho ngươi đó.
Có thích không? Ta thấy ngươi thích con thỏ lắm.
Làm cho chúng ta mỗi người một cái."
Lam Vong Cơ vuốt mặt ngọc trong tay, có vẻ vui vẻ vô cùng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm à, cái mặt ngọc này là pháp khí nha.
Ngươi xem."
Chỉ thấy y rót linh lực vào trong mặt ngọc.
Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện liền biến đổi hình dạng ngay trước mặt Lam Vong Cơ, trở thành một thanh niên thanh tú lại không có nửa điểm bóng dáng của Ngụy Vô Tiện.
Ngay cả khí chất cũng thay đổi.
Ngụy Vô Tiện hả hê, dương dương tự đắc, nói: "Đây là pháp khí ta làm nha.
Chỉ cần ngươi rót linh lực vào trong sẽ tạo thành một tầng ảo thuật trùm lên ngươi.
Trong mắt người khác, ngươi thành dáng vẻ khác, ngay cả khí tức cũng thay đổi.
Cho dù là cha mẹ ruột cũng nhận không ra."
"Ngươi...!vì sao tặng ta cái này?" "Đương nhiên là để cùng ngươi về thăm nhà rồi." Ngụy Vô Tiện rúc vào lòng Lam Vong Cơ, cọ cọ lên cổ hắn.
"Lam Trạm, ta đã hỏi qua Ôn Ninh.
Hắn nói ngươi là công tử của gia tộc lớn, còn có thân nhân.
Ngươi vì ta mà vứt bỏ thân phận cao cao tại thượng của mình, đến một hòn đảo hoang mà sống.
Trong lòng ngươi nhất định là rất nhớ bọn họ, cũng thật lo lắng cho bọn họ.".
Truyện Điền Văn
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nhìn Lam Vong Cơ: "Lúc trước sức khỏe của ta không tốt, ngươi không yên lòng.
Giờ đây, ta đã khỏe hơn nhiều.
Cho nên ta quyết định cùng ngươi về xem xem."
"Không được!" Phản ứng đầu tiên của Lam Vong Cơ là phản đối.
Hắn sợ Ngụy Vô Tiện trở lại đất liền sẽ nhớ lại tất cả.
Hắn sợ một lần rời đi này sẽ vĩnh viễn không trở về được nữa.
Ngụy Vô Tiện có chút buồn bực: "Vì sao nha? Ngươi không phải lo lắng cho thân nhân của ngươi sao? Hơn nữa, ta cũng muốn đi xem.
Ta nghe nói trên đất liền rất là náo nhiệt."
Lam Vong Cơ nhớ tới tính tình Ngụy Vô Tiện.
Từ trước tới nay y là người thích náo nhiệt.
Bắt y ở trên đảo này đợi hai, ba năm, quả thật là làm khó y.
"Ngươi...! cảm thấy trên đảo này không vui sao?" Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Không nha.
Ta có thể tu luyện, cũng có thể nghiên cứu làm mấy thứ đồ chơi của báu.
Không được nữa còn có thể xuống biển đánh nhau với hải thú, tầm bảo.
Rất thú vị a!"
"Vậy vì sao ngươi còn muốn về?" Ngụy Vô Tiện lộ vẻ hoang mang: "Lam Trạm, ngươi không muốn về sao? Không muốn thăm thân nhân của ngươi sao?"
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.
Trong mắt y là vẻ mờ mịt.
Y vốn tưởng làm ra cái pháp bảo có thể che giấu diện mạo như vậy, Lam Trạm sẽ thật cao hứng.
Nhưng mà hiện tại hắn có vẻ không quá vui.
Lam Vong Cơ thở dài: "Được, qua mấy ngày chúng ta đi lục địa." Ngụy Vô Tiện lúc này mới hết thắc mắc, giống như cái gì cũng chưa xảy ra, lại lấy ra một đống bảo bối linh tinh y mới làm ra cho Lam Vong Cơ xem.
Là hai chiếc nhẫn cũng làm bằng lam ngọc.
"Lam Trạm, ngươi nhìn xem.
Cái này cũng là ta làm.
Túi trữ vật của chúng ta không gian nhỏ quá đi thôi.
Mỗi lần đi mua đồ ăn phải mang thật nhiều gói to, gói nhỏ trên người.
Còn dễ mất.
Cho nên ta làm cái này."
Y kéo tay Lam Vong Cơ, đeo một chiếc nhẫn mặt trong có khắc chữ "Anh" lên ngón tay hắn.
Y còn ra vẻ đắc ý, thò ra ngón tay mình cũng đeo một chiếc nhẫn y vậy, còn cố ý tháo xuống cho Lam Vong Cơ thấy chữ "Trạm" khắc mặt trong của nhẫn.
"Lam Trạm, đây là nhẫn trữ vật.
Không gian bên trong lớn lắm, có thể thay thế cho thiệt nhiều cái túi trữ vật.
Ta lợi hại lắm, phải không?"
Lam Vong Cơ đưa ta để cho nhẫn nhận chủ, sau đó liền cảm giác được không gian bên trong nhẫn, ước chừng lớn bằng cái tiểu viện họ đang ở này.
Không gian lớn như vậy, còn có cái gì không bỏ vào được đâu.
Cũng vừa vặn, lần này bọn họ lên lục địa cũng có thể chon mua thêm đồ dùng cho mọi người.
Trước kia Lam Vong Cơ chưa bao giờ phải lo lắng chuyện cơm áo, gạo tiền.
Mà giờ đây, tiền tài hắn mang theo đã tiêu gần hết.
Hắn nhìn nhẫn trữ vật, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Hắn ở trên biển tìm không ít báu vật.
Tới đất liền có thể đổi thành tiền tài.
"Ngụy Anh, nhẫn này có khó làm?"
Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện tỉnh bơ nói: "Không khó đâu.
Ta làm nhiều cái lắm.
Đến lúc đó đưa cho mỗi người một cái.
Nhưng mà Lam Trạm, hai cái của chúng ta là tốt nhất, không gian cũng lớn nhất.
Là ta cố ý làm ra tặng cho ngươi đó."
Lam Vong Cơ nghĩ.
Một chiếc nhẫn trữ vật như vậy ở trong tiên môn nhất định sẽ bị người tranh đoạt.
Nếu đem bán nhất định có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của người trên đảo.
Đến lúc đó, bọn họ cũng không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.
Đương nhiên, Lam Vong Cơ đã thấy trước tương lai không phải là đồ ngốc.
Báu vật này bán cho ai đó kia là thích hợp nhất.
Vì thế Lam Vong Cơ dặn Ngụy Vô Tiện làm thêm mấy cái nhẫn đơn giản, không gian chỉ lớn bằng một gian phòng là được.
Nếu có thể, làm nhiều một chút.
Sau khi bọn họ lên đất liền có thể đổi thành tiền.
"Lam Trạm, chúng ta không có tiền sao?" Tuy Lam Vong Cơ không muốn để cho Ngụy Vô Tiện lo lắng về chuyện này, nhưng cũng không có ý ghạt y, gật đầu: "Ừ, không nhiều lắm.
Cho nên ta muốn bán một ít nhẫn này." Không biết vì sao, trong lòng Ngụy Vô Tiện nhói đau.
Ở trong mắt y, Lam Trạm vẫn luôn là tiên quân trên trời cao.
Giờ đây lại vì đồng tiền bát gạo mà ưu phiền.
Y cũng hiểu vài năm thuốc thang, thức ăn là một khoản chi tiêu lớn thế nào.
.