Nhiếp Minh Quyết suy nghĩ hồi lâu, dường như không có chút ấn tượng gì về Ôn Tình, hình như hắn chưa bao giờ gặp qua người này, cho nên cũng không để lại cái ấn tượng gì.
Nhiếp Hoài Tang tuy là hoài nghi trong lòng, nhưng đại ca hắn nói không biết, hắn cũng chỉ có thể buông tha.
Cũng có thể là Hàm Quang Quân tùy tiện hỏi một câu mà thôi.
Chiều hôm lúc lại đi gặp Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện cũng tỉnh rồi.
Nhiếp Hoài Tang cố ý mang theo đặc sản Thanh Hà cùng với một ít điểm tâm địa phương ngon tới.
Ngụy Vô Tiện thật là cao hứng.
Bọn họ mới tới Thanh Hà không lâu.
Mới đến cũng lập tức đợi ở trong Thù Luân Các này, còn chưa ra ngoài đi dạo một vòng.
Ngụy Vô Tiện đã mất trí nhớ, cũng không quan tâm nhiều cấp bậc lễ nghĩa, ngay lúc đó mở hộp đồ ăn ra, đòi Lam Vong Cơ rót cho y chén nước, cùng tiếp đón Nhiếp Hoài Tang.
"Nhiếp Nhị công tử, ăn chung với ta đi.
Ta mới vừa rồi còn nói, làm cho Lam...!khụ khụ...!Làm cho ca ca ta dẫn ta đi dạo quanh Thanh Hà, nhìn xem có món gì ăn ngon không.
Ừ, đồ ăn trong Thù Luân Các nhà ngươi ăn cũng ngon lắm."
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt, cười cười: "Ngụy huynh, không bằng ngươi xem cái này là cái gì đây." Nói xong, hắn khép quạt lại, dùng nó đập nhẹ lên trên hộp.
Ngụy Vô Tiện chú ý, Nhiếp Hoài Tang gọi y là Ngụy huynh.
Y không khỏi quay đầu nhìn Lam Vong Cơ: "Lam Trạm?" Lam Vong Cơ gật đầu: "Không ngại.
Nhiếp Nhị công tử có thể tin được."
"A." Nếu Lam Trạm đã nói như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng không quản.
Dù sao y cũng không biết người này, cứ nghe Lam Trạm đi.
Ngụy Vô Tiện mở cái hộp Nhiếp Hoài Tang vừa chỉ đó.
Mới mở ra đã thấy bên trong là vò rượu.
Một cái vò rượu nho nhỏ, tinh xảo vô cùng, thoạt nhìn là biết không rẻ.
"Đây là cái gì vậy?" Ngụy Vô Tiện cầm vò rượu, thấy chữ viết trên vò: "Thiên Tử Tiếu, 50 năm."
Ngụy Vô Tiện nhớ rõ Lam Vong Cơ từng nói với y, trước kia y thích uống Thiên Tử Tiếu nhất.
Y vội vàng mở vò, ngửi mùi một cái.
"Waa, thơm quá.
Lam Trạm, ta uống được không?"
Lam Vong Cơ thấy Nhiếp Hoài Tang đưa rượu tới, mượn một cái chén lại: "Ba chén, không thể uống nhiều." Ngụy Vô Tiện bất mãn, trừng mắt nhìn cái chén Lam Vong Cơ đưa tới trước mặt y.
"Chén nhỏ quá à.
Bốn...!à không, năm chén." "Ba chén, ăn tối lại uống nữa." "Được rồi." Nhiếp Hoài Tang tận mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nói chuyện, trong lòng cảm thấy thật ngạc nhiên.
Hắn nhớ rõ trước kia Ngụy huynh yêu rượu như mạng.
Ai khuyên cũng không nghe.
Mỗi lần uống Thiên Tử Tiếu là uống hết mấy vò.
Bạn bè chơi chung khuyên y uống ít thôi cũng không có tác dụng gì.
Không ngờ, bây giờ lại nghe lời Lam Vong Cơ như vậy.
Hơn nữa, Nhiếp Hoài Tang chắc chắn là Ngụy huynh hoàn toàn không nhớ gì tới hắn.
Hoặc là nói cách khác, y chuyện gì cũng không nhớ.
Y nhìn thấy Thiên Tử Tiếu, cũng không có phản ứng gì.
Nếu là y trước kia nhìn thấy một vò Thiên Tử Tiếu thuần nhưỡng như vậy, cũng không biết là sẽ vui vẻ tới thế nào đâu.
Lần này Nhiếp Hoài Tang đến là muốn xin phương pháp chế tác pháp khí treo trên chuôi đao kia.
Nhiếp Gia nhà bọn họ cũng không phải chỉ có mình Nhiếp Minh Quyết tu đao.
Có một cái pháp khí như vậy, người của Nhiếp Gia sau này sẽ không bị đao linh quấy nhiễu.
Lần này, Lam Vong Cơ cũng không nương tay, trực tiếp hét giá ba mươi vạn lượng bạc, bán phương pháp chế tác pháp khí.
Nhiếp Hoài Tang không nói hai lời, đồng ý cái rụp.
Hắn thậm chí còn chưa cần đụng tới tài sản của Thanh Hà, chỉ dùng túi tiền riêng của hắn trả hết.
Một hồi giao dịch với hai người đạo lữ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, tài sản riêng của Nhiếp Hoài Tang giảm đi nhiều lắm.
Nhưng mà đối với Nhiếp Hoài Tang rất biết cách kiếm tiền, cái này không tính là cái gì.
Bây giờ đại ca hắn đã mạnh khỏe.
Hắn cũng không lo lắng chuyện nhà, có thể thả tay, thả chân, làm to một trận.
Hai người Vong Tiện ở Thanh Hà chơi thêm hai ngày nữa, đều là Nhiếp Hoài Tang tự mình tiếp khách.
Tuy là Ngụy Vô Tiện có thúc giục Lam Vong Cơ mau mau về thăm nhà, nhưng Lam Vong Cơ cũng không có vẻ sốt ruột.
Ngụy Vô Tiện vốn đã thích đi chơi.
Lần trở về này, để cho y chơi tận hứng đi.
Sau khi đi khắp cái Thanh hà rồi, Lam Vong Cơ mới dẫn Ngụy Vô Tiện đi Cô Tô.
Kỳ thật, lúc trước bọn họ đã đi ngang qua Cô Tô rồi.
Nhưng lúc đó, mục tiêu của Lam Vong Cơ là Thanh Hà, cho nên căn bản là không dừng lại.
Một lần đi thăm này là trên đường đi về.
Cô Tô dưới sự thống trị của Lam Thị, dân chúng an cư lạc nghiệp, sống rất là không tồi.
Cô Tô cũng vô cùng phồn hoa.
Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện dừng chân trong thành Cô Tô.
"Ca, đây là Cô Tô sao? Ngươi là người Cô Tô đúng không?" Để không bại lộ thân phận, Ngụy Vô Tiện cũng không lại gọi Lam Trạm nữa, mà sửa lại gọi hắn là ca.
Lam Vong Cơ liền trêu ngươi, gọi y 'bé Bảo'.
Mà đây còn là tên Ngụy Vô Tiện tự đặt.
Khẩu ngữ Cô Tô rất là ý nhị, mềm mại, ngọt ngào.
Không qua một hồi, Ngụy Vô Tiện lại quấy Lam Vong Cơ bắt hắn dạy cho y tiếng Cô Tô.
Lam Vong Cơ từ trước tới nay chiều Ngụy Anh vô điều kiện, quả thực dạy cho y vài câu.
Ngụy Vô Tiện học khẩu ngữ Cô Tô, thỉnh thoảng nói mấy câu với người chung quanh.
Nhưng y cũng chỉ biết một hai câu này thôi, nói nhiều nữa y nghe không hiểu.
Nhưng mà y cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, chơi một trận thật vui trên đường.
Sau đó hai người đi tới trấn Thải Y.
Hồ Bích Linh bên cạnh trấn Thải Y nguyên bản là nơi phong ấn Thủy Hành Uyên.
Mấy năm nay, trải qua Lam Gia xử lý, rốt cuộc tiêu diệt được Thủy Hành Uyên.
Trấn Thải Y vì một lần tai họa này mà có chút tiêu điều, giờ đây đã khôi phục được vài phần sinh động.
Lam Vong Cơ đi trên trấn, cảm thấy một chút hương vị quê nhà mà rụt rè.
Năm đó, hắn nhất thời xúc động, không nói một câu đã bỏ đi.
Hắn không hối hận.
Giờ đây đã qua tử kiếp của Ngụy Vô Tiện.
Y chẳng những không bị vạn quỷ cắn xé, ngược lại còn khỏe mạnh, một lần nữa tu thành kim đan.
Nhưng mà tới trấn Thải Y rồi, hắn lại không biết phải đi đối mắt với thúc phụ và huynh trưởng thế nào.
Ngụy Vô Tiện không hiểu chỗ rối rắm của Lam Vong Cơ, tò mò hỏi: "Ca, nhà ngươi ở đâu? Sao không quay về?" Thứ nên tới sẽ tới.
Lam Vong Cơ thở dài, nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, đi về hướng Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ xây sâu ở trong núi.
Một đường đi tới, cảnh sắc không tồi.
Hai người không ngự kiếm, thong dong, chậm rãi đi lên.
Đệ tử trực nhật ở trước sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ thấy có người tới, xốc lại tinh thần.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng không đeo tướng mạo trời sinh.
Cho nên trong mắt đệ tử kia là hai người lạ.
Thế nhưng hai người này khí chất phi thường.
Nhìn một cái là biết không phải nhà người thường.
Cho nên đệ tử nói chuyện coi như là khách khí: "Không biết hai vị công tử tới Vân Thâm Bất Tri Xứ có chuyện gì."
Lam Vong Cơ lấy ra một cái túi gấm nhỏ trong lòng ngực.
"Xin giao cho Lam tông chủ.
Người quen cũ cầu kiến." Tiên môn chính là như vậy.
Bình thường đi thăm nhà người khác thế nào cũng phải dâng bái thiếp lên.
Nếu như không có, vậy phải đưa ra tín vật thay tên.
Dù sao tông chủ của một nhà bận bịu nhiều việc, không phải ai tới cầu kiến cũng sẽ ra.
Thế nào cũng phải biết người tới là ai.
Đệ tử cung kính tiếp nhận túi gấm, đế hai người chờ ở cửa.
Một tên đệ tử rời đi, đưa đồ cho người nọ ở Hàn Thất.
Đệ tử đến bên ngoài Hàn Thất, hồi bẩm: "Tông chủ, có hai vị công tử ngoài sơn môn, nói là người quen cũ tới thăm.
Cố ý đưa tín vật tới."
Lam Hi Thần đang xử lý tông vụ, cũng không biết người tới cũng không phải người quen thường: "A, hai vị công tử, có biết là nhà ai? Đưa thứ đó tới đây.".