Vong Tiện Lạc


Lam Vong Cơ nói xong tất cả chuyện này, Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đều im lặng suy nghĩ.

Cái tương lai Vong Cơ nói đến này, nếu hắn không dẫn người rời đi, cuối cùng thật sự sẽ phát triển thành như vậy.

Lam Hi Thần sẽ chỉ càng thêm tin tưởng Kim Quang Dao, ngay cả ngọc lệnh Lam Gia cũng sẽ đưa cho hắn.

Còn Kim Tử Huân kia đích thật là trúng Kim Sang Bách Khổng Chú.
Ngụy Vô Tiện nếu ở lại, cũng nhất định trở thành người cõng cái oan kia, bị Kim Tử Huân mai phục cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Cuối cùng sẽ thế nào? Ngụy Vô Tiện thân vẫn.

Vong Cơ chịu giới tiên trên người, sống không bằng chết.
Hai người không khỏi cảm thấy thật may mắn trong lòng.

Còn tốt Vong Cơ có được thiên cơ, biết trước chuyện tương lai.

Bằng không sau đó sợ là Vong Cơ giờ đây còn trọng thương nằm trên giường.

Mà người hắn yêu hàm oan mà chết.

Hắn sẽ đau khổ đến thế nào.

Thật lâu sau, Lam Khải Nhân mới nói: "Nếu đã viết hôn thư hợp tịch, ngày khác đưa y tới từ đường dâng hương đi.

Thuận tiện viết tên lên gia phả."
Mà Lam Hi Thần lại cau mày, thật lâu sau cũng không nói gì.

Lam Vong Cơ thấy huynh trưởng như vậy, có chút khó hiểu.

Lam Khải Nhân cũng kỳ quái, lên tiếng hỏi: "Hi Thần, con không đồng ý sao?"
Lam Hi Thần lo lắng liếc Lam Vong Cơ một cái: "Vong Cơ, đệ nói Ngụy công tử mất trí nhớ.

Hai người các ngươi hợp tịch.

Nếu có một ngày, y khôi phục trí nhớ, ngươi phải làm thế nào?"
Lam Vong Cơ cứng đờ người.

Hai thúc cháu tận mắt thấy sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn buông mí mắt: "Đệ....!y....!y còn chưa..."
Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đều cảm giác rõ sự bất lực cùng với sợ hãi của Lam Vong Cơ.


Nhưng bọn họ cũng không biết phải giúp hắn thế nào.

Nghĩ cách làm cho Ngụy Vô Tiện vĩnh viễn không nhớ lại quá khứ sao?
Dừng một hồi, Lam Khải Nhân lúc này mới thở dài: "Hi Thần.

Ngày mai mở từ đường, viết tên của y lên.

Cho dù có một ngày, y nhớ ra, cũng đã là người của Lam Gia ta rồi.

Không để y đổi ý được."Hai người đều im lặng.

Chuyện này thực sự là chuyện Lam Vong Cơ sợ hãi nhất.

Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không nghĩ ra cái gì.

Lam Hi Thần: "Đúng rồi, Vong Cơ.

Lần này trở về, đệ còn đi nữa không?" Lam Khải Nhân nghe Lam Hi Thần hỏi như vậy, cũng nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhấp miệng, trước ánh mắt thân nhân, có chút mở miệng không được.

Hắn buông mí mắt: "Đệ, đệ muốn đưa y về."
Lam Khải Nhân há miệng muốn nói lại thôi.

Ông muốn nói Vong Cơ ở lại.

Nhưng nghe về cái tương lai thảm thiết này từ miệng Vong Cơ, ông ta thật sự không biết phải thế nào mới có thể giữ người được.

Ngay cả bản thân ông ta cũng không thể tưởng tượng được chính mình vì sao lại tàn nhẫn như vậy.

Ba mươi ba roi giới tiên a.

Đó là muốn đòi mạng Vong Cơ rồi.

Ông ta suy nghĩ, vì sao, là vì nguyên nhân nào mà Lam Gia trở thành nước chảy bèo trôi, làm ra nhiều chuyện khiến cho Vong Cơ thất vọng, đau khổ như vậy.

Ông ta hiện tại phải làm sao mới giữ người lại được.

Vong Cơ còn có thể tin tưởng Lam Gia không?
Ba người rơi vào trong tình cảnh xấu hổ.


Lam Vong Cơ đứng dậy: "Thúc phụ, con về Tĩnh Thất.

Ngụy Anh sẽ đi tìm con."
"Ừ, đi thôi.

Hi Thần, con đi sắp xếp một chút, nhìn xem nơi Vong Cơ còn thiếu cái gì, cho người đưa qua." "Được, thúc phụ."
Lam Hi Thần chờ Lam Vong Cơ đi ra khỏi cửa rồi mới xoay người khuyên giải Lam Khải Nhân: "Thúc phụ, Vong Cơ chịu về là chuyện tốt.

Nếu đệ ấy đã chịu thẳng thắn thành khẩn nói ra chuyện này, con tin chắc đệ sẽ chậm rãi buông lỏng cảnh giác.

Về sau làm cho Vong Cơ thường xuyên liên hệ, về thăm nhà.

Chắc là Vong Cơ cũng sẽ không cự tuyệt."
Lam Khải Nhân vuốt râu, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi: "Hi Thần, con nói, ta thật sự sẽ đánh Vong Cơ ba mươi ba roi giới tiên sao? Cái này còn không phải là muốn giết Vong Cơ sao? Ta sao lại làm như vậy?"
"Thúc phụ, người cũng nghe Vong Cơ nói rồi.

Đệ đả thương ba mươi ba vị trưởng lão.

Vì trả lại công bằng cho các trưởng lão.

Có lẽ thúc phụ làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Lam Khải Nhân lắc đầu: "Không đúng.

Cái này không đúng.

Ngươi mới là tông chủ, không thể cái gì cũng đều nghe trưởng lão.

Nhưng quyền lợi của chúng trưởng lão này đích xác quá đáng.

Con nên chú ý, nghĩ làm thế nào thu lại quyền lợi này.

Lam Gia cũng nên rửa sạch đi.

Ngay cả đệ đệ cũng không bảo vệ được.

Ngươi cái kẻ làm tông chủ này làm cho không."
Lam Hi Thần gật đầu, trong lòng có một chút ý tưởng.


Lam Vong Cơ cấp tốc quay về Tĩnh Thất.

Hắn có chút lo lắng Ngụy Anh.

Lúc y ở sơn môn, vừa nhìn gia quy vừa than.

Lúc Lam Hi Thần bố trí lại Tĩnh Thất trống không, còn đặt một bộ gia quy Lam Thị lên bàn.

Ngụy Vô Tiện một mình đợi nhàm chán, tiện tay cầm bộ sách trên bàn lên xem.

Lam Vong Cơ một hồi quay lại, Ngụy Vô Tiện liền tức tốc bổ nhào lên trên người Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, chúng ta về nhà được không? Ta nhớ A Uyển.

Còn có Tình tỷ.

Ta cảm thấy không thoải mái.

Ta muốn về nhà cho Tình tỷ xem."
Lam Vong Cơ nghe vậy có chút sốt ruột: "Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái.

Ta đi tìm y sư."
Ngụy Vô Tiện giữ chặt Lam Vong Cơ: "Ta không, Lam Trạm, ta muốn về nhà, về ngay bây giờ."
Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào lòng Lam Vong Cơ, không chịu ngẩng đầu.

Lam Vong Cơ nhìn bàn học sau lưng y.

Trên bàn có quyển gia quy mở toang.

Trong lòng hắn đoán được.

"Ngụy Anh, ngươi không quen ở đây sao?" Ngụy Vô Tiện vội vàng gật đầu: "Đúng.

Ta không quen.

Lam Trạm, chúng ta về được không?"
"Ngụy Anh, ngươi sợ gia quy sao? Ta đã nói, ngươi không cần tuân thủ gia quy." Ngụy Vô Tiện yên lặng không nói.

Lam Vong Cơ nâng cằm y, ánh mắt dò hỏi: "Hử?"
"Lam Trạm, ngươi là người của Lam Gia, còn là đại danh đỉnh đỉnh Hàm Quang Quân.

Ta.

Quy củ nhà ngươi thật nhiều.

Ta làm không được.

Phải chăng huynh trưởng và thúc phụ ngươi không thích ta.


Nếu bọn họ không cho ngươi về, bắt ngươi rời đi, ta phải làm sao bây giờ?"
Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nhìn chằm chằm Lam Vomg Cơ.

Ánh mắt y như nương vào, cũng có chút bất an.

Lam Vong Cơ ôm người vào lòng, thở dài.

Ngụy Anh ngươi biết không? Kỳ thật, ta mới là người sợ nhất, sợ tình cảm của chúng ta chỉ là lầu các xây trên không trung, sợ một ngày ngươi tỉnh lại, từ chối hết thảy.

Nếu như vậy, ta sẽ sống không bằng chết.

Ở trên đời này còn có chuyện gì đau khổ hơn trơ mắt nhìn người mình yêu nhất cứ như vậy bỏ đi.

"Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện không nghe Lam Vong Cơ trả lời, thật cẩn thận gọi tên hắn.

Hắn vỗ nhẹ lên lưng Ngụy Vô Tiện.

"Sẽ không.

Vừa mới rồi ta thương lượng với thúc phụ, ngày mai đưa ngươi lên gia phả.

Thúc phụ và huynh trưởng đều rất thích ngươi" "Thật sao?"
"Ừ, ta lừa ngươi khi nào?" "Hì hì!" Lúc này, cái mặt Ngụy Vô Tiện mới giãn ra, cười tươi rói: "Lam Trạm, lúc trước ngươi ở Lam Gia, phải chăng cũng phải tuân thủ nhiều gia quy như vậy a? Ta nói nha, vẫn là đảo Hạ Mộc của chúng ta tốt.

Nhà các ngươi còn không cho sát sinh nữa.

Đi biển bắt hải sản có tính là sát sinh không? Cá muối, hải đàm, hàu sống, cua xanh, đều ăn ngon lắm nha." Ngụy Vô Tiện nuốt nước miếng, bộ dạng háu ăn.

Lam Vong Cơ buồn cười, khẩy mũi y.

"Tham hải sản? Nơi này không có.

Có thể nếm chút sơn trân, cũng không tồi."
Ngụy Vô Tiện cao hứng gật gật cái đầu: "Ừ, nếm thử.

Chút đồ ăn Cô Tô.

Đúng rồi, Lam Trạm, ngươi biết làm không?" "Biết.

Muốn ăn cái gì?"
Trên mặt Ngụy Vô Tiện lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Ta muốn ăn thỏ nướng." Y biết Lam Trạm thích con thỏ nhất.

Y từng mấy lần cố ý nói như vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận