Tới tối, Lam Hi Thần cầm đồ ăn tới Tĩnh Thất, lại thấy Lam Vong Cơ ở hậu viện vừa làm xong cơm tối.
Y còn chưa biết đệ đệ nhà mình có thể nấu nướng được, mà làm ra đồ ăn hương vị, màu sắc đều rất là ổn thỏa.
Y còn đau lòng Lam Vong Cơ phải xuống bếp, lại thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt hắn.
Đó là dáng vẻ sinh động y từ mười mấy năm trở lại đây chưa bao giờ thấy trên mặt Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện ngồi xuống cạnh bàn đã thấy Lam Hi Thần đứng tựa cửa.
Y vội vàng tiếp đón: "Huynh trưởng, người tới đúng lúc lắm.
Bọn đệ sắp ăn cơm."
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Hi Thần mang theo hộp đồ ăn, nghoẹo cái đầu: "Huynh trưởng còn tự mang cơm theo sao?" Lam Vong Cơ bưng canh nóng đặt lên bàn, lúc này mới đến tiếp đón Lam Hi Thần: "Huynh trưởng, cùng ăn?"
Đối với Lam Hi Thần mà nói, có thể thưởng thức thứ Lam Vong Cơ chính tay làm ra là hấp dẫn không nhỏ.
Y cầm đồ đi tới bàn ăn ngoài trời ở hậu viện: "Vong Cơ, huynh trưởng không biết ngươi tự làm được, cho nên mang thêm cơm tối cho đệ và Vô Tiện."
Lam Gia có luật không thể lãng phí thực phẩm.
Lam Vong Cơ nhận hộp đồ ăn trong tay Lam Hi Thần.
Hắn làm cơm chỉ có phần cho hai người.
Hắn liền lấy ra phần cơm cho một người từ trong hộp, tất cả đồ ăn còn lại đều bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ làm vậy, cũng không biết nghĩ làm sao.
Bắt đầu từ khi nào đệ đệ còn phải dành dụm đồ ăn.
Vậy không phải bữa tiếp theo là ăn đồ thừa sao.
Đây là chịu khổ cỡ nào ở bên ngoài rồi!
Nếu Lam Vong Cơ mà biết suy nghĩ của Lam Hi Thần, hắn sẽ nói cho y, huynh trưởng ngươi nghĩ nhiều rồi.
Hắn chỉ là tuân thủ gia quy mà thôi.
Hơn nữa, Ngụy Vô Tiện không quen ăn đồ của Lam Gia.
Hắn thu vào trong nhẫn chỉ là vì không muốn y phải ăn mà thôi.
Hắn thật sự là không chịu cái gì khổ.
Ừm, ít nhất vài năm gần đây chuyện ăn, mặc, ở, đi lại là không có trở ngại.
Thế nhưng rất nhanh, Lam Hi Thần liền không kịp nghĩ cái gì nữa rồi.
Thật sự là đồ ăn đệ đệ làm ngon lắm nha.
Lam Hi Thần nhìn đệ đệ đầu tiên là múc cho Ngụy Vô Tiện một chén canh đầy ắp, để cho y thong thả ăn.
Sau đó là chất đầy đồ ăn vào trong chén của y.
Lam Hi Thần không khỏi có chút xíu ai oán.
Y lớn như vậy mới là lần đầu tiên ăn cơm Vong Cơ nấu.
Vong Cơ còn chưa gắp đồ ăn cho y nữa.
Thế nhưng tài nghệ nấu nướng của Vong Cơ thật sự quá tốt nha.
Tốc độ Lam Hi Thần ăn cơm nhanh hơn rất nhiều.
Tần suất đôi đũa của y đi về giữa chén ăn và bàn cũng nhiều hơn không kém.
Ngụy Vô Tiện nhìn dáng vẻ Lam Hi Thần như vậy, cong cả mặt mày.
Tốt quá, Lam Trạm gắp cho y nhiều lắm.
Cho nên y có thể thong thả húp canh, không cần tranh đoạt với huynh trưởng.
Y biết ngay mà.
Lam Trạm nhà y là tốt nhất nhá! Mặc kệ là làm cái gì cũng đều là tốt nhất! Hắn làm đồ ăn cũng ngon nhất luôn! Cho dù huynh trưởng là quân tử như vậy cũng nhịn không được muốn cướp đồ ăn.
Vẫn là Lam Trạm xót y, biết chèn đầy đồ ăn cho y trước rồi.
Ngụy Vô Tiện húp xong canh rồi mới khoan thai ăn cơm.
Còn thong dong hơn Lam Hi Thần.
Ăn xong cơm rồi Ngụy Vô Tiện chủ động dọn chén bát, tự mình đi rửa.
Kỳ thật, lúc trước Lam Vong Cơ không cho y làm.
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện nhất quyết.
Bọn họ là đạo lữ, chuyện nhà vốn là nên san sẻ, cùng nhau gánh vác.
Y không có tài nấu nướng, nhưng mà rửa chén thì vẫn làm được.
Nếu một chuyện cỏn con như vậy mà Lam Vong Cơ cũng không cho y làm, thì chính là không đối đãi với y như đạo lữ.
Lam Vong Cơ không lay chuyển được Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể theo ý y.
Lúc đầu, Ngụy Vô Tiện còn làm rớt, bể mất không ít chén, bát.
Sau đó chầm chậm quen dần.
Nhưng mà mỗi lần ăn cơm xong, Ngụy Vô Tiện rửa chén, Lam Vong Cơ luôn là đứng bên cạnh y.
Lam Hi Thần thấy hai người bên nhau như vậy, lúc này mới cảm thấy hai người thật sự là đạo lữ cùng chung sống bên nhau.
Hai người ở cạnh nhau, không phải mà một người trả giá, làm hết thảy, mà là đối đãi ngang hàng.
Từ một chuyện nhỏ như vậy cũng thấy rõ Vong Cơ nhà y cũng không phải là một bên tình nguyện.
Hắn và Ngụy Vô Tiện là cùng hướng về nhau.
Y đột nhiên có một loại tin tưởng, Ngụy Vô Tiện như vậy, cho dù trong tương lai khôi phục trí nhớ, y không tin Ngụy Vô Tiện có thể chối bỏ mấy năm sống bên nhau, hoàn toàn vô tình đối với Vong Cơ.
Trong lòng y hẳn là vẫn có Vong Cơ! Chuyện tình cảm này cũng không chỉ bằng mất hay không mất trí nhớ mà có thể chối bỏ được.
...
Ngày hôm sau, Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ dẫn theo Ngụy Vô Tiện cùng đi từ đường bái kiến liệt tổ liệt tông của Lam Gia.
Lam Khải Nhân cũng chép lại hôn thư của hai người, để bản chép trên án.
Sau đó mới viết tên Ngụy Vô Tiện lên tộc phổ của Lam Gia, bên cạnh tên của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện cũng là lần đầu tên thấy hôn thư của chính mình.
Y nhìn ngày ghi hôn thư, không nhớ rõ bản thân khi nào ký vào hôn thư này, nhưng mà y nhớ rõ chính là ngày hôm đó, y tỉnh lại trong lòng Lam Trạm.
Từ đó về sau, y ở chung với Lam Trạm.
Ngụy Vô Tiện bỗng dưng tỉnh ngộ.
Thì ra lúc trước Lam Trạm không chịu ở chung là vì y còn chưa ký hôn thư a.
Thế nhưng mà bản thân y sao lại không nhớ chút gì chuyện ký hôn thư này nha?
Thôi bỏ đi.
Nghĩ không ra thì khỏi nghĩ nữa.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hôn thư của chính mình, vui vẻ vô cùng.
Thấy Lam Trạm viết xong gia phả, y lôi kéo người ta không dừng: "Lam Trạm, ngươi đưa hôn thư cho ta giữ được không?"
"Ừ.
Thích?" Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Thích.
Ta muốn thường xuyên lật ra xem.
Lam Trạm là của ta đó." "Được." Hôn thư vốn là phân thành hai phần.
Lam Vong Cơ tìm một cái hộp nhỏ tinh xảo, đặt phần hôn thư của Ngụy Vô Tiện vào rồi đưa cho y, để cho y tự cất giữ.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận tiếp hộp, mở ra nhìn hôn thư để ngay ngắn bên trong, hết sức quý trọng sờ sờ, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện như vậy, trong tâm nóng lên bừng bừng.
Hắn cảm giác Ngụy Anh thực sự thương hắn, cũng là vô cùng vui vẻ đối với việc hai người là đạo lữ.
Chỉ mong rằng y sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Ở Lam Gia mấy ngày, Lam Vong Cơ liền định dẫn Ngụy Vô Tiện rời đi.
Lam Hi Thần xử lý chuyện chúng trưởng lão Lam Gia.
Lúc trước khi Lam Vong Cơ "xuất quan," còn có trưởng lão tới nói sai Lam Vong Cơ đi trong tiên môn, xây dựng thanh danh.
Lam Hi Thần hiện tại đương nhiên là muốn che chở cho Lam Vong Cơ.
Năm đó trong thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh, chiến công của Lam Vong Cơ đều là cho Lam Gia hết.
Lam Vong Cơ đã cống hiến quá nhiều rồi.
Hắn về sau muốn làm cái gì đều để cho hắn tự do đi.
Lam Hi Thần lại nương việc này tra rõ thành viên trong Lam Gia.
Cống hiến không tới đâu lại hưởng thụ Lam Gia cung phụng, người như vậy chính là sâu mọt của Lam Gia.
Cố tình người như thế có không ít trong chúng trưởng lão.
Lam Hi Thần quyết nhẫn tâm cắt chức những người này.
Lý do của y chính đáng.
Cho dù có người muốn phản đối cũng không cách nào.
Lam Vong Cơ dẫn theo Ngụy Vô Tiện muốn rời đi, đi nơi khác nhìn xem, lại gặp ngay huynh đệ Nhiếp Gia ở cửa sơn môn.
Nhiếp Minh Quyết còn không biết hai huynh đệ Hạ Mộc, Hạ Bảo chính là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
Vừa tới sơn môn liền đụng ngay hai người đã che giấu tướng mạo.
Hắn lúc này mới hỏi tung tích Ôn Tình từ hai người.
Nguy Vô Tiện trừng mắt nhìn hắn:
"Ngươi chính là cái gã đàn ông bội bạc Nhiếp Minh Quyết kia? Ngươi tìm Tình tỷ làm cái gì? Không phải chính ngươi bỏ đi sao? Ngươi đường đường gia chủ một tông, chướng mắt nàng nữ nhân Ôn Thị.
Tốt xấu gì người ta cũng cứu ngươi một cái mạng.
Tiền thuốc men ngươi còn chưa trả kìa.".