Con thuyền lớn đi trên biển suốt tám, chín ngày, cuối cùng tới mục tiêu của đoàn người.
Con thuyền này cũng không phải của ai khác, mà chính là của Lam Vong Cơ.
Hắn trước kia có một lần giúp ngư dân diệt một ổ hải tặc.
Mấy chiếc thuyền lớn của bọn hải tặc này đều được Lam Vong Cơ phân cho ngư dân trong thôn.
Cái thôn nhỏ này vì cảm tạ Lam Vong Cơ mà nhất định muốn Lam Vong Cơ nhận lấy một con thuyền.
Bọn họ cũng không dùng tới nhiều thuyền như vậy.
Mà thuyền của Lam Vong Cơ còn được bọn họ tận tâm bảo dưỡng.
Lam Vong Cơ vốn chỉ định để đó cho ngư dân tự dùng, lại không ngờ thật sự có một ngày phải dùng đến con thuyền này.
Mà càng vừa vặn hơn chính là bên trong người Ôn Gia cũng có người biết lái thuyền.
Trước kia Kỳ Sơn cũng có thủy đạo, có thuyền bè lui tới.
Nhưng mà Trường Giang và Hoàng Hà có lớn thế nào cũng không thể so với biển cả được.
Lộ trình dự tính là năm ngày, nhưng thật sự phải thêm vài ngày nữa mới tới nơi.
Mà đó là có Lam Vong Cơ vài lần dò đường mới đưa được con thuyền đến đúng nơi.
Một lần chậm trễ này, bọn họ phải bôn ba, tìm đường trên biển suốt tám, chín ngày mới tới được hòn đảo có thể định cư.
Thuyền của bọn họ đến nơi, đối mặt với vách núi sừng sững, đen thùi.
Phải vòng quanh nửa vòng hải đảo mới tìm được bờ cát bên kia có thể thả neo, lên bờ được.
Bờ cát tương đối bằng phẳng.
Hơn nữa, còn khá lớn.
Vùng biển phụ cận đều là biển nông.
Về sau mọi người có thể bắt cá, bắt tôm trên bờ cát này.
Người có kỹ năng bơi tốt còn có thể lặn xuống biển săn hải sản lên ăn.
Đi qua bờ cát này là một rừng cây.
Cây cối rậm rạp, chầm chậm mọc vói lên sườn núi.
Đi qua rừng cây này là sơn cốc được bảo vệ bằng ba mặt núi vây quanh.
Nhìn thoáng qua hoàn toàn không nhỏ hơn nơi ở nguyên bản của bọn họ là Di Lăng.
Ở giữa sơn cốc có một hồ nước ngọt.
Hơn một trăm người của Ôn Gia ở đây, hoàn toàn có đủ nước để dùng.
Địa hình trong sơn cốc bằng phẳng.
Có một mặt còn mọc rất nhiều đại thụ.
Những cây đại thụ này có thể dùng xây nhà ở.
Người Ôn Gia đi tới đây, cảm giác không khí trong cốc thật tươi mát, thoải mái.
Gió biển bị rừng cây chặn lại.
Ở trong sơn cốc, bọn họ thậm chí không cảm giác được là đang ở trên một hòn đảo giữa biển cả bao la, mờ mịt.
Thấy hoàn cảnh sống mới tốt như vậy, vẻ mặt người Ôn Gia lộ ra thật vui mừng.
Nguyên bản bọn họ còn không yên, bất an cũng đều được an ủi, yên ổn.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải đối mặt với một thời gian dài sống cực khổ trên đảo hoang.
Giờ đây xem ra, một chỗ lớn như vậy, bọn họ khẳng định có thể sống không tồi.
Trước lúc bọn họ tới đây đã chuẩn bị rất nhiều tiền bạc, vật tư đầy đủ.
Các loại mầm mống thu hoạch, đồ dùng sinh hoạt đều đã mua đủ.
Cho dù có thiếu cái gì, cũng có thể cho người lặng lẽ quay về đất liền mua đủ.
Chỉ cần bọn họ chịu khó, nhất định có thể có được tháng ngày sống thật tốt.
Mà Ôn Tình đã vào cốc rồi, bắt đầu xem xét thảm thực vật sinh trưởng ở trong cốc.
Nàng chỉ một liếc mắt đã phát hiện ra vài loại thảo dược.
Linh khí trong cốc này cũng không yếu.
Cho nên dược vật, cây cỏ mọc trong cốc rất có linh khí.
Đến lúc đó dùng để điều dưỡng sức khỏe cho Ngụy Vô Tiện, nàng càng có thêm nắm chắc tình hình.
Buổi tối đầu tiên lên đảo, bọn họ tìm một cái hang núi chắp vá qua một đêm.
Ngày hôm sau, tất cả người Ôn Gia bắt đầu oanh oanh liệt liệt xây nhà mới.
À, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện và A Uyển.
Hái cái "anh bạn nhỏ" này mang vẻ mặt y như nhau ngồi trên tảng đá trước cửa hang.
Tảng đá kia còn là do Lam Vong Cơ sợ bọn họ hai người nhàm chán, cố ý mang tới trước của hang cho hai người ngồi xem mọi người làm việc.
Người của Ôn Gia nhìn hai người này, đều âm thầm buồn cười.
Phải nói không hổ là "cha con" a? Vẻ mặt giống như đúc.
Ôn Tình đã nghiêm lệnh cho Ngụy Vô Tiện không thêm phiền cho mọi người.
Còn nhiệm vụ của A Uyển là trông nom phụ thân nó.
Ngay từ đầu nó còn rất có ý thức trách nhiệm, mười phần cam đoan, nhất định coi chừng phụ thân thật tốt.
Một lát sau, trời đất ơi, chỉ có thể ngồi một bên coi mọi người làm việc chán quá đi! Vì thế mà hai người lại chung một vẻ mặt.
Lam Vong Cơ cũng đã đi phụ giúp mọi người.
Tị Trần của hắn rất được việc.
Một nhát kiếm có thể bổ được một cây đại thụ.
Loát xoát mấy nhát kiếm.
Cây đại thụ mới ngã xuống đã bị cạo sạch vỏ.
Một đám thanh niên trai tráng nâng cây đưa đi xây nhà ở.
Mà một đám cành cây bị chặt xuống này cũng được thu lại, để qua một bên phơi nắng.
Sau này có thể dùng làm củi đốt, cũng có thể dùng vào chuyện khác.
Lam Vong Cơ nhìn người ngồi trước cửa hang, hai con mắt to lay láy, ươn ướt dính chặt vào hắn.
Dường như chỉ cần hắn không đồng ý, người kia sẽ lăn đùng ra khóc om sòm ngay tại chỗ.
Lam Vong Cơ thở dài một hơi.
Hắn biết hắn cự tuyệt không được bất cứ yêu cầu gì từ Ngụy Anh.
Hắn dùng Tị Trần tước một khúc gỗ dài bằng bàn tay, sau đó lấy một thanh chủy thủ từ trong túi trữ vật ra.
Hắn giao mấy thứ này cho A Uyển.
Khúc gỗ là A Uyển cầm, nhưng thanh chủy thủ thì không được.
Ngụy Vô Tiện vội vàng xích lại gần: "Lam Trạm, Lam Trạm.
Ta tới! Cám ơn nha! Ngươi thật tốt quá!"
"Không cần" "Hả?" Ngụy Vô Tiện mờ mịt nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ.
Hai vành tai Lam Vong Cơ lặng lẽ ửng đỏ: "Chúng ta là đạo lữ, không cần nói lời cảm ơn."
"A, đúng rồi! Chúng ta là một nhà.
Ta lần sau không nói nữa." Y nghiêng người lại gần, hôn "chụt" một cái thật ướt át lên má Lam Trạm rồi bỏ chạy, để lại Lam Vong Cơ đứng dại ra đó, một hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Cái trò này là Ngụy Vô Tiện học được từ A Uyển.
Ở trên thuyền vài ngày, Ngụy Vô Tiện và A Uyển ở chung rất hợp.
Ngụy Vô Tiện đôi khi phải uống thuốc, A Uyển sẽ liền lẹp bẹp hôn lên mặt Ngụy Vô Tiện, còn nói là phụ thân ngoan ngoan uống thuốc, nó thưởng cho.
Học cái này rồi, Lam Vong Cơ cho y thứ này kia để y đừng không có việc gì làm mà nhàm chán.
Y vừa cao hứng, lập tức thi thố một bộ này của A Uyển, "thưởng" cho Lam Trạm.
Lam Vong Cơ ngây người, đứng đực ra đó một hồi mới từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục dùng Tị Trần chặt cây.
Hắn để ý liếc một cái.
Người của Ôn Gia chung quanh, người trẻ thì bụm miệng lén cười.
Người lớn tuổi thì trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Bọn họ đều cảm thấy Hàm Quang Quân và Ngụy công tử thật là lương xứng vô cùng.
Ngụy Vô Tiện cầm một khối gỗ, dùng chủy thủ khắc.
Dù sao, y không có việc gì, cho nên định khắc ra vài thứ linh tinh, muỗng đũa gỗ để dùng.
Nhưng mà trước tiên, y sẽ khắc cho A Uyển một con ngựa gỗ nhỏ.
Ở trong sơn cốc, bọn họ còn phát hiện ra một mảnh rừng trúc.
Không nói tới về sau sẽ có măng để ăn, mà rất nhiều dụng cụ thường ngày toàn là làm từ gỗ trúc.
Ngụy Anh cũng không dùng khúc gỗ này khắc thành chén bát.
Dù sao gỗ trúc khắc chén thuận tiện hơn nhiều.
Ngụy Vô Tiện có việc để làm rồi cũng không nhàm chán nữa.
A Uyển nhìn phụ thân một đao lại một đao nữa tung bay.
Một con ngựa gỗ nhỏ rất nhanh ra đời.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận mài sạch sẽ gai gỗ còn sót lại mới đưa cho A Uyển chơi.
A Uyển có món đồ chơi mới thật là vui, ôm con ngựa gỗ nhỏ, lại nhìn phụ thân cầm con dao khắc muỗng, còn có một ít gia cụ thường ngày, đũa gỗ, vá gỗ, lung ta, lung tung.
Lam Vong Cơ chặt cây, có chút không yên lòng, thỉnh thoảng còn nhìn qua bên Ngụy Anh, chỉ sợ y đau tay.
Tuy rằng ở trong trí nhớ của Ngụy Vô Tiện chỉ có một mỉnh Lam Vong Cơ, nhưng những thứ khác y còn chưa quên.
Lúc ở trên thuyền, y thậm chí còn tùy tay vẽ ra mấy tờ quỷ phù, dùng để đuổi đám thủy quỷ bám theo thuyền.
......
Editor: Trời đất ơi, mị đọc rồi, dịch lại còn thấy "xí hổ" quá đi! Sắp tới định làm một bộ "H ngập mặt, H từ đầu tới đuôi"...!mà cảm giác còn không "xí hổ" bàng một màn Ngụy Vô Tiện thơm má Lam Vong Cơ trước mặt bao người rồi bỏ chạy này.
Haha!.