Nhà của hai người Vong Tiện đã xây xong.
Ngụy Vô Tiện là người đầu tiên đi vào.
Vốn Lam Vong Cơ cũng không định ở chung với y.
Nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy kỳ quái, hỏi Lam Vong Cơ vì sao không chịu ở chung với y.
Là ghét bỏ sức khỏe y không tốt sao? Người Ôn Gia cũng lén khuyên bảo hắn.
Nếu đã thừa nhận là đạo lữ rồi thì ở chung với nhau cũng không sao.
Trong lòng Lam Vong Cơ sợ có một ngày Ngụy Vô Tiện nhớ lại mọi thứ, sẽ trách hắn, hận hắn.
Nhưng rồi hắn lại không nỡ nhìn ánh mắt thất vọng của Ngụy Vô Tiện.
Cho nên cuối cùng Lam Vong Cơ cũng dẫn theo A Uyển vào ở chung.
Kết quả bọn họ cả hai người đều nghĩ sai rồi.
Hai tên nam nhi to đầu, ai cũng không biết chăm con thế nào.
A Uyển mới có hai tuổi, còn chưa tự lập được.
Liên tiếp ba buổi tối tè dầm trên giường.
Cho nên Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng ngủ không yên.
Cứ mỗi đêm là một lần thay chăn đệm.
Bà bà lúc này mới nói là để cho bà chăm A Uyển.
Bà bà là người lớn tuổi nhất trong Ôn Gia.
Sau khi xây xong nhà cho hai người Vong Tiện chính là tới phiên nhà của bà xây xong.
Vì thế mọi người bàn bạc, để cho A Uyển ban ngày ở chỗ Ngụy Vô Tiện.
Tới tối mới theo bà bà đi ngủ.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng một lúc thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ quả thật là không có kinh nghiệm chăm con.
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ nhiều.
Lam Trạm người này phong quang tễ nguyệt (*) như vậy, trong nhà chẳng lẽ còn không có người hầu, tỳ nữ sao.
Trước kia A Uyển khẳng định cũng không phải chính hắn tự tay chăm bẵm.
(*: nguyên văn 风光霁月, là một câu thành ngữ nghĩa là cảnh trời trong, mây tạnh sau cơn mưa.
Nghĩa bóng là chỉ người trong trẻo, thanh cao)
Người Ôn Gia nói, Lam Trạm là vì tránh họa mới dẫn bọn họ đi ẩn cư.
Ngụy Vô Tiện cái gì cũng nhớ không rõ.
Mọi người nói thế nào, y tin thế đó.
Thậm chí còn tự mình tưởng tượng ra bổ khuyết cho chỗ không hợp lý.
Y nguyên bản là kẻ phóng khoáng.
Y rất thích cuộc sống như bây giờ.
Cho nên y cũng không chấp nhấp với chuyện tìm lại trí nhớ.
Hơn nữa, y còn lờ mờ cảm giác được Lam Trạm là sợ hãi, sợ y có một ngày nhớ ra ký ức bị lãng quên, sợ y sẽ bỏ hắn mà đi.
Đừng nhìn Ngụy Vô Tiện bề ngoài giống như nhãi ranh.
Trong lòng y còn sâu sắc, thấu hiểu hơn người khác nhiều.
Nhưng mà y chưa bao giờ nói ra chuyện này.
Y cảm thấy cho dù y có nhớ ra cũng sẽ không bỏ Lam Trạm mà đi.
Y cũng không biết phải nói với Lam Trạm thế nào đây, nói cho hắn y thích hắn nhiều dường nào.
Thích hắn đến trong lòng không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện y là đạo lữ của Lam Trạm, là người đi với hắn cả đời, y liền vui tới không biết trời đất là đâu nữa.
...
Bên này Lam Gia lặng lẽ tìm Lam Vong Cơ.
Mà Giang Gia bên kia đã hơn một tháng trôi qua, Giang Vãn Ngâm còn chưa phát hiện ra chỗ không đúng.
Ở trong mắt Giang Vãn Ngâm, Ngụy Vô Tiện trước giờ là người tính tình buông thả như vậy.
Lần này lại không biết là trốn đi cái góc nào rồi.
Cho đến lúc Kim Tử Hiên đưa Giang Yếm Ly về Giang Gia, hơn nữa còn giãi bày ý của phụ mẫu hắn, người hai nhà mới ngồi xuống thương lượng chuyện hôn sự của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly.
Mà Ngụy Vô Tiện lại là chiến lực chủ yếu của Giang Gia.
Cho nên Kim Gia hy vọng Ngụy Vô Tiện cũng tham gia đầy đủ.
Lúc này đây Giang Vãn Ngâm mới phát hiện ra đã hơn một tháng không thấy Ngụy Vô Tiện.
Ngay cả chỗ ở của y cũng đóng một lớp bụi dày.
Tùy Tiện còn để trong góc phòng, bẩn như cái gậy moi than.
Giang Vãn Ngâm giận dữ phát một trận tính tình rồi mới phái môn nhân đi tìm Ngụy Vô Tiện về.
Ở trong mắt Giang Vãn Ngâm, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là chạy loạn gì đó bên ngoài mà thôi.
Hơn phân nửa là ngã vào nơi mềm mại, thơm tho nào rồi.
Dù sao trước giờ Ngụy Vô Tiện đã có tiếng phong lưu.
Nhưng mà môn nhân tìm suốt một lần này hoàn toàn không ra bất kỳ cái dấu vết gì của Ngụy Vô Tiện.
Nhóm môn nhân cũng ngỏ lời là lần cuối cùng còn thấy Ngụy Vô Tiện chính là lúc bắn tên trên núi Bách Phượng.
Sau đó, y bịt mắt vào núi Bách Phượng, cũng không có ai gặp y trong núi.
Giang Vãn Ngâm lúc này mới cảnh giác.
Ngụy Vô Tiện không phải là bỏ đi rồi chứ.
Đánh xong Xạ Nhật Chi Chinh, cảm thấy không còn cái chuyện gì liên quan tới y nữa rồi, cho nên bỏ đi.
Trong lòng Giang Vãn Ngâm cũng không biết nói là cảm giác thế nào.
Một mặt, hắn sợ Ngụy Vô Tiện công cao lấn chủ.
Uy tín ở trong Giang Gia còn cao hơn hắn là kẻ làm tông chủ.
Một mặt, hắn lại muốn Ngụy Vô Tiện ở lại Giang Gia tọa trấn.
Dù sao có Ngụy Vô Tiện ở đó, tiên môn bách gia sẽ kiêng dè Giang Gia, sẽ không dễ đi ngược lại Giang Gia.
Bởi vì có một cái Ngụy Vô Tiện nguy hiểm không lường được.
Nhưng mà giờ đây, Ngụy Vô Tiện không một tiếng động biến mất tăm mất tích.
Mà ngay lập tức Kim Gia sẽ tới thương lượng hôn sự của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên.
Vì thế Giang Vãn Ngâm liền phái đi tất cả môn nhân tìm người.
Một lần tìm này qua đi, cả cái tiên môn đều biết Ngụy Vô Tiện không thấy đâu nữa rồi.
Giang Gia tìm cả cái thế giới mà không tìm được người.
Rất nhanh, không chỉ có Giang Gia đi tìm, mà cả cái tiên môn đều tìm Ngụy Vô Tiện.
Âm Hổ Phù kia còn được người người dòm ngó, ngăm nghe.
Một người lớn như vậy, nói không còn liền không còn.
Bọn họ làm sao còn âm mưu, kế sách đánh cắp Âm Hổ Phù a.
Đặc biệt là Kim Gia.
Kim Gia đã gửi lời thương lượng thông gia giữa hai nhà.
Bây giờ đều phải dừng lại.
Còn cố ý phái người tới nói, sợ là Ngụy Vô Tiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bọn họ có thể phụ tìm.
Đáng tiếc, cả cái tiên môn bách gia tìm tới muốn lục tung quả đất cũng không tìm ra mảy may tin tức gì về Ngụy Vô Tiện.
Mà Lam Gia cũng im re.
Tuy là Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần có suy đoán trong lòng là Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đồng thời biến mất phải chăng là liên quan tới nhau.
Nhưng mà theo tin tức là Ngụy Vô Tiện ngay từ núi Bách Phượng đã biến mất.
Ngụy Vô Tiện căn bản hoàn toàn không quay về Liên Hoa Ổ, cũng không thu dọn đồ đạc mang đi.
Lam Vong Cơ lại dọn đồ mang đi.
Tổng không thể là Vong Cơ dọn đồ sau đó bắt Ngụy Vô Tiện dẫn đi đi.
Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần trong lòng đều nghĩ như vậy.
Nhưng hai người không nói ra.
Lại không biết kỳ thật bọn họ đã đoán ra được chân tướng rồi.
Giờ đây cả cái tiên môn bởi vì chuyện của Ngụy Vô Tiện mà ồn ào huyên náo.
Lam Hi Thần thế mới biết được chủ ý của Nhiếp Hoài Tang trước đây là sáng suốt thế nào.
Nếu như bách gia biết được Lam Vong Cơ cũng mất tích, còn không biết là sẽ bị họ suy đoán, sắp xếp thành ra cái gì đâu.
Mà sau khi mất đệ đệ, Lam Hi Thần phát hiện Kim Quang Dao không đúng.
Y vội vàng chạy từ Thanh Hà về Lam Gia.
Chuyện của Vong Cơ chỉ có y và Lam Khải Nhân biết.
Người trông coi sơn môn cũng chỉ là hỏi qua mà thôi.
Nhưng mà y lại cảm giác được trong Lam Gia đã có không ít người nhận ra vấn đề.
Lam Hi Thần đã bắt đầu cảnh giác, rất nhanh bắt được vài người trộm truyền tin tức ra ngoài.
Tra hỏi một trận mới biết những người này toàn là Kim Gia thu mua.
Mà bọn họ đã truyền ra không ít tin tức bí mật của Lam Gia cho Kim Gia.
Lam Khải Nhân sau khi biết chuyện lại mắng Lam Hi Thần một trận.
Nhắc tới đám nội gián này, Kim Quang Dao không có khả năng không biết.
Trong đó thậm chí không có ai đủ công để được trọng dụng nếu không phải vì Kim Quang Dao chính tay tiến cử.
Lam Hi Thần không khỏi nhớ tới trước kia Kim Quang Dao nói bóng nói gió là mỗi lần đến Lam Gia đều phải đệ bái thiếp (*), còn phải thông báo trước.
Thật là quá phiền toái.
(*: giải thích luôn cho một số bạn đọc có thể không hiểu chi tiết này.
Trong thời cổ đại và ngay cả trung đại, cận đại, muốn đi thăm những nhà thế gia có tiếng, vương giả v..v..
không phải là như bây giờ, tới tận cửa gõ cửa, tìm người.
Thời đó lễ nghi rất rườm rà.
Muốn được gặp trước tiên phải có bái thiếp, là một lá thư hoặc thẻ bài có điền tên họ, tôn hào, gia tộc của người tới thăm, còn có mục đích, tìm ai, v...v...!Một số thời kỳ đặc biệt khó khăn, còn đỏi hỏi bái thiếp phức tạp hơn nhiều.
Sau khi đệ bái thiếp lên rồi, phải được nhà chủ đồng ý, gửi lại một cái tin báo mới có thời gian đầy đủ và cho những ai theo thì người tới thăm mới có thể bước qua cửa.
Cái này là bước trình tự bắt buộc, trừ phi hai nhà phải thân nhau lắm hay quan hệ cùng dòng họ, thông gia nhiều đời gì đó.
Nhưng ngay cả thông gia cũng tùy trường hợp chứ không phải dĩ nhiên có thể xông vào nhà.
Cho nên trong nguyên tác, Lam Hi Thần đưa cho Kim Quang Dao cái thẻ bài cấp độ cao như vậy là một chi tiết cho thấy vị tông chủ trẻ này không đủ đầu óc tới cỡ nào.
Bởi vì Kim Quang Dao cho dù là nghĩa đệ, theo quy luật của thời đó, đúng ra không thể được một cái ưu ái quá mức đặc biệt như vậy.
Bởi vì thời đó các thế gia phải tị hiềm chuyện trưởng ấu, quan hệ huynh đệ, dòng chính, dòng bên, truyền thừa chức vị các loại.
Nhất là gia tộc kiểu nặng lễ nghi như Lam Gia.
Đảm bảo là chỉ có hơn chứ không có kém.
Nói Lam Gia không có những chuyện này là không thể.
Cái chi tiết này của Lam Hi Thần trong mắt người khác không khác gì là hắt hủi Lam Vong Cơ, cho Kim Quang Dao một cái đặc quyền quá mức vượt cấp, sẽ rất dễ làm cho người ngoài cho là trong Lam Gia có đấu đá và Lam Hi Thần làm vậy là để kiềm chế chính đệ đệ của chính mình, hoặc là nghi ngờ chính đệ đệ của mình.)
Lam Hi Thần đã chuẩn bị một cái ngọc lệnh thông hành định đưa cho Kim Quang Dao.
Mà giờ đây tra ra Kim Quang Dao sắp nội gián vào Lam Gia.
Lam Hi Thần mới giật mình, toát mồ hôi lạnh đầy người.
Y đột nhiên nhớ ra Kim Quang Dao nằm vùng ở Kỳ Sơn hồi lâu, mò ra rành mạch đủ loại bí mật của Ôn Gia.
Nếu Lam Gia cho hắn tự nhiên ra vào, vậy Lam Gia đối với hắn mà nói còn có cái bí mật gì đáng nói đâu.
Lam Gia bọn họ cũng có mật thất, cũng có một ít độc môn, bí thuật bị niêm phong cất vào trong Cấm Thư Thất.
Nếu mấy thứ này bị truyền ra ngoài, hậu quả liền không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi mất đệ đệ, Lam Hi Thần rốt cuộc tháo xuống cái lự kính ân nhân, thấy rõ Kim Quang Dao là kẻ bụng dạ khó lường.
Đáng tiếc.
Đã quá muộn rồi!.