Ngày thứ ba
Có thể là trước mấy tháng nay, Ôn Tình nhìn quá kỹ, quản quá nghiêm, Ngụy Vô Tiện không cách nào xuống núi được.
Dựa vào tính tình của hắn, có thể nhẫn đến bây giờ, đúng là không dễ.
Lúc này, nhìn Ôn Tình một lòng lo việc chăm sóc mấy cây non, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cơ hội tới, liền chạy đến phòng Ôn Tình, lấy cái đấu lạp (mũ rơm) có màn che mà nàng hay dùng khi xuống núi, trực tiếp đội lên đầu rồi chạy xuống Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện xuống núi, chúng gia chủ cũng bị hấp dẫn kéo xuống núi, ban đầu còn có người chống cự lại không theo, nhưng khi Ngụy Vô Tiện cùng bọn họ xa nhau một khoảng, bọn họ liền tự động đi về phía trước.
Bọn họ cuối cùng đã hiểu, tình cảnh của họ, là xoay chuyển, vây quanh Ngụy Vô Tiện!
Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện đi qua khúc ngoặt, Ôn Ninh liền từ bên trong rừng cây đi ra, nhìn bóng dáng đã xa của Ngụy Vô Tiện, còn mang đi một đám linh thể.
"Tỷ tỷ, để công tử cứ như vậy xuống núi sao?" Ôn Ninh nhìn theo Ngụy Vô Tiện xuống hết núi, liền đi đến bên cạnh Ôn Tình, lúc này Ôn Tình vừa mới lo xong cho những cái cây non, ngồi ở gốc cây uống trà.
"Để hắn đi thôi, hắn cũng nhịn lâu rồi." Ôn Tình buông chén trà, nhìn ảnh ngược của bản thân óng ánh trong nước trà.
Kỳ thật Ôn Tình sao không biết Ngụy Vô Tiện muốn chuồn êm xuống núi, Ngụy Vô Tiện kia trương dương tiêu sái, tính tình lại thích náo nhiệt, không thích hợp bị nhốt tại đây, chỉ là hiện giờ hắn cũng là vì bọn họ, vì tàn dư Ôn gia này mà chỉ có thể quanh quẩn tại Di Lăng, hôm nay liền để hắn đi một hồi đi.
Vả lại, nàng vẫn luôn vì Ngụy Vô Tiện bắt mạch chữa bệnh, điều dưỡng thân mình, thuốc là đúng hạn đúng liều lượng cho uống, nhưng thân thể lại càng ngày càng kém.
Này không chỉ là bởi vì thời kỳ mang thai Càn nguyên không ở bên người, vì tu tập quỷ đạo oán khí nhập thể, mà nguyên nhân phần lớn là trong lòng hắn có khúc mắc.
Ngày đó tuyên thệ trước khi xuất quân ở Bất Dạ Thiên, Ngụy Vô Tiện vốn là tính toán cứu Ôn gia tỷ đệ liền đi, ai có thể nghĩ đến, kỳ thật đó đều là kế sách của bọn chính đạo chi sĩ để bắt Ngụy Vô Tiện.
Bọn họ biết, Ngụy Vô Tiện sẽ đến cứu người, liền sớm thiết hạ bẫy rập, lập xong trận pháp, như bắt ba ba trong rọ.
Chỉ là sự tình có biến số, mà biến số kia chính là Giang Yếm Ly, ai có thể đoán được Giang Yếm Ly sẽ vì đệ đệ mà chạy đến Bất Dạ Thiên?
Sau khi Ôn gia rơi đài, Kim gia gia chủ Kim Quang Thiện liền có ý niệm muốn thay thế, nếu có được Âm Hổ phù, đứng đầu bách gia còn không phải dễ như trở bàn tay.
Bất Dạ Thiên ngày ấy, khi Ngụy Vô Tiện xuất hiện, hắn phái người dùng ngôn ngữ kích thích, dẫn tới bách gia có người thù oán động thủ, như vậy đợi đến Ngụy Vô Tiện phản kích, liền có cớ thảo phạt hắn.
Trên thực tế, Ngụy Vô Tiện cũng thật sự ra tay, chỉ là không nghĩ tới sư tỷ hắn Giang Yếm Ly sẽ tới, hắn vội chạy đến bên người nàng, tẩu thi thế công cũng vì thế mà giảm xuống, không mãnh liệt như lúc đầu nữa.
Kim Quang Thiện còn đang buồn bực vì Giang Yếm Ly xuất hiện làm hư chuyện tốt của hắn, thì Giang Yếm Ly vì cứu Ngụy Vô Tiện bị nhất kiếm đâm thủng ngực.
Giang Yếm Ly là sư tỷ hắn kính yêu nhất, là nữ tử tốt nhất trong lòng hắn.
Vậy mà người tốt nhất trần đời ấy, vì cứu hắn, máu tươi liền cứ thế mà chảy đầy người, hắn mãn nhãn đều là huyết sắc đỏ tươi, xoang mũi đều là mùi tanh máu tươi.Trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình như trở về lúc bị Ôn Triều ném vào Loạn Táng Cương, không có Kim Đan, hắn ở trong đàn huyết nhục tẩu thi mà giãy giụa, trốn thoát.
Tuyệt vọng bao vây lấy toàn thân, tựa như người chết đuối, tuyệt vọng thủy rót nhập vào miệng mũi của hắn, hắn cứ từ từ trầm xuống, trầm xuống, cho đến vực sâu vạn trượng.
Hắn nghe không thấy Giang Trừng ôm sư tỷ mà gào thét cái gì, chỉ nghe thấy bên tai kêu loạn tiếng mắng chửi, chỉ cảm thấy sư tỷ đã chết, bọn họ như thế nào còn sống? Hắn đem tay sờ vào trong ngực, đem hai nửa Âm Hổ phù hợp lại với nhau.
Hổ phù xác nhập trong nháy mắt, tẩu thi trở nên hung mãnh, tàn nhẫn, tu sĩ vừa mới chết cũng thành tẩu thi, hướng về bằng hữu, đồng môn mà tiến công.
Sự tình Lam Vong Cơ lo lắng nhất đã xảy ra, y nhìn ra Ngụy Anh bởi vì tu quỷ đạo mà tổn hại tâm, cứ thế mãi, tẩu hỏa nhập ma chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu Giang Yếm Ly thật sự thân vẫn, chỉ sợ Ngụy Anh thật sự rơi vào vạn kiếp bất phục.
Ôn Tình vẫn luôn được Ôn Ninh che chở cũng biết tình trạng Ngụy Vô Tiện hiện giờ, trận giết chóc này nếu không nhanh chóng dừng lại, Ngụy Vô Tiện ngày sau càng thêm gian nan.
Nghĩ đến đây, Ôn Tình hướng Ôn Ninh khoa tay múa chân một chút, nhờ đệ đệ của mình đưa qua chỗ của Giang Yếm Ly.
Giang trừng vẫn đang ôm tỷ tỷ của hắn, tẩu thi chung quanh cũng không công kích bọn họ.
Hắn dùng tay ấn miệng vết thương trên người Giang Yếm Ly, nhưng máu chày càng lúc càng nhiều, đó là tỷ tỷ ruột cũa hắn, không lẽ lại một lần nữa bất lực nhìn người thân rời đi mà không làm được gì sao?
Ôn thị tỷ đệ vừa đến bên cạnh Giang Yếm Ly, Ôn Ninh liền đứng ở một bên, che chở ba người.
Ôn Tình vội vàng mở miệng: "Ta biết ngươi không thích Ôn gia, cũng không tín nhiệm chúng ta, nhưng ta hiện giờ là y sư duy nhất ở đây, muốn tỷ tỷ ngươi sống sót, phải buông tay để cho ta chữa trị."
Giang trừng ngẩng đầu, trước mắt là một mạt huyết sắc, nhưng hắn minh bạch, Ôn Tình hy vọng duy nhất hiện giờ của Giang Yếm Ly, hắn buông Giang Yếm Ly ra, nhìn chằm chằm Ôn Tình đem hết đồ dùng tùy thân trên người mang ra bên ngoài, hắn vuốt ve một chút Tử Điện trên tay, cầm lên Tam Độc, cùng Ôn Ninh bảo vệ hai người bọn họ.
Ở bên kia, Lam Vong Cơ đang chém giết tẩu thi, thấy thân ảnh Ôn Tình, trong lòng liền biết Giang Yếm Ly cơ hội sống sót vẫn rất lớn, liền một đường chạy đến bên người Ngụy Vô Tiện, muốn bắt lấy thân ảnh càng lúc càng xa mình kia.
Đến cuối cùng, vẫn là máu chảy thành sông, trên mặt đất là vô số phần còn lại của chân tay đã bị cụt, người sống sót được cũng linh lực hao hết, vất vả dùng kiếm trụ chống mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Nhưng người tạo ra trận giết chóc này, Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, còn đứng ở đó, một thân áo đen —— lông tóc vô thương.
Dưới tòa của hắn, đệ nhất thủ hạ Quỷ tướng quân, đang đứng bên cạnh tỷ tỷ của hắn.
Lúc này Ôn Tình thở ra một hơi, cuối cùng cũng cầm được máu, đem Giang yếm Ly từ cổng quỷ môn quan kéo trở về.
Lam Vong Cơ lúc này ở gần Ngụy Vô Tiện nhất, nhìn thấy người nọ lông tóc vô thương,nhưng bởi vì mặc hắc y nên không thấy rõ được miệng vết thương có nghiêm trọng không.
Lam Vong Cơ cắn răng, cường chống đứng dậy, đem Ngụy Vô Tiện kéo lên Tỵ Trần, ngự kiếm bay đi.
Có Quỷ tướng quân, an nguy của Ôn Tình được đảm bảo, tâm trí của Ngụy Vô Tiện mới là điều làm y lo lắng.
Lam Vong Cơ đi rồi, Ôn Tinh đem Giang Yếm Ly thả vào trong ngực Giang Trừng, lại đơn giản công đạo vài câu, liền lôi kéo Ôn Ninh rời đi.
Giang Trừng ôm Giang Yếm Ly, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, nhưng ngực vẫn phập phồng duy trì hơi thở, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà rơi xuống.
Tốt, tốt, tốt rồi, người còn ở, còn mày là người không chết.
Đến khi Ôn thị tỷ đệ trở lại Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện đã ngồi ở dưới chân núi, biểu tình ngốc ngốc.Sau khi bị mang về, Ngụy Vô Tiện ngủ suốt ba ngày, tỉnh lại nhìn tuy là cùng trước kia không thay đổi gì, nhưng mỗi khi Ôn Tình muốn nói ra Giang Yếm Ly vẫn còn sống, lại bị Ngụy Vô Tiện lảng tránh không nghe.
Ôn Tình biết, Ngụy Vô Tiện là đang sợ hãi, sợ hãi chính mình thật sự hại chết sư tỷ hắn yêu nhất, cho nên hắn không dám đối mặt, không dám hỏi thăm, sợ hãi nghe được tin Giang Yếm Ly thân vẫn không còn tại nhân thế.
May mà hắn đang mang thai, hai đứa nhỏ làm hắn có thể tạm thời dời đi chú ý, làm tâm của mình giảm bớt đi đau khổ, chua xót.
Ôn Tình biết suy nghĩ của hắn, nên cũng không nhắc lại chuyện của Giang Yếm Ly.
Tâm bệnh cũng là bệnh, không được kịp thời chữa trị cũng sẽ ảnh hưởng thân thể.
Ngụy Vô Tiện là người thông minh, hắn cũng biết khúc mắc của bản thân liên lụy tới thân thể, cho nên hôm nay mới chạy xuống núi, đi đối mặt với tình trạng sau huyết tẩy Bất Dạ Thiên.
Còn chưa bước vào trong trấn, Ngụy Vô Tiện liền đem Trần Tình giấu đi, tránh người khác nhận ra thân phận của hắn, thân mình của hắn hiện giờ không thích hợp rước lấy phiền toái.
Mọi người tưởng rằng hắn là phải làm chuyện gì kinh thiên động địa phù hợp với cái danh tàn độc của mình, nhưng không nghĩ tới hắn chỉ chạy đến tửu lầu.
Đi qua đường phố phồn hoa, hai bên đều là người bán hàng rong thét to mời chào, đi ngang qua người bán hàng rong cùng hắn mặc cả giá khoai tây, đi ngang qua nơi lúc trước mua tiểu hồ điệp cho A Uyển.
Bước chân dừng lại, vén lên hắc sa, lọt vào trong tầm mắt là một tửu lầu nhỏ, là nơi lúc trước mời Lam Vong Cơ ăn cơm.
Ngụy Vô Tiện cứ như vậy đứng ở cửa tửu lầu nhìn vào trong.
Trên đường phố, kẻ đến người đi, nhìn một Khôn trạch vác một cái bụng lớn như vậy đứng ở cửa tửu lầu, không khỏi nghi hoặc.
Một vài phụ nhân nhìn hắn lẻ loi một mình chạy đến tửu lầu, thở dài một hơi.
Nếu là gia đình mỹ mãn, làm sao có Càn nguyên hoặc trung dung nào sẽ để Khôn trạch mang thai một mình ra cửa.
Tiểu nhị thấy Ngụy Vô Tiện ở cửa đứng đã lâu, liền tươi cười chạy tới mời hắn đi vào.
Ngụy Vô Tiện lúc này mới phản ứng lại, đi theo tiểu nhị vào trong tiệm, muốn một nhã gian.
Nhã gian ở lầu hai, không coi là nhỏ, bên trong có một phiến cửa sổ, mở ra có thể nhìn thấy dưới lầu người bán hàng rong, dưới lầu khách khứa nói chuyện với nhau cũng có thể nghe được rõ ràng.
Đợi tiểu nhị mang thức ăn lên hết, Ngụy Vô Tiện liền cởi mũ có rèm xuống dưới, thân mình thả lỏng, cứ như vậy dựa vào bên cửa sổ.
Trong miệng hừ một tiểu khúc không biết tên, trong mắt sáng lấp lánh, giống như trên ban công ném hoa cho Lam Vong Cơ ngày ấy.
Ngụy Vô Tiện là vui vẻ, nhưng chúng gia chủ lại thảm.
Nhã gian đối một mình Ngụy Vô Tiện là quá lớn, nhưng đối một người cùng mấy chục linh thể chính là quá chật hẹp nhỏ bé.
Không nghĩ như vậy mà chen chúc, vài người bay tới bên ngoài nhã gian.
Bởi vì quá chật chội, người ở vòng ngoài cùng như bị nạm ở tường, tuy rằng người bên ngoài nhìn không thấy, nhưng là như thế nào đều không được tự nhiên.
Cuối cùng, nhiều người cũng chỉ có thể hướng bay lên phía khoảng trống trên trần nhà, lấp đầy toàn bộ nhã gian, may mà nhã gian cũng là rất cao.
Đối bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên quan sát Ngụy Vô Tiện gần như vậy.
Bộ dáng ghé vào bên cửa sổ của người này, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng thao túng trăm quỷ lúc trước.
"Ai, Di Lăng lão tổ này, không lẽ là đang đợi người nào?" Quan sát một thời gian, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là uống qua một chén trà nóng, liền ánh mắt luôn nhìn chằm chằm người đến người đi đường phố, liền có gia chủ châu đầu ghé tai lên.
"Cứ nhìn chằm chằm trên đường, người tới có lẽ thập phần quan trọng."
(editor: tự nhiên chen chúc đóng phim hòn vọng phu với kẻ thù của mình ở đây à??? – Chúng gia chủ said)
Ngụy Vô Tiện đang đợi, chúng gia chủ cũng đang đợi, chỉ là chờ tới chờ đi, không gặp người tới, nhưng thật ra nghe được dưới lầu náo nhiệt.
"Các ngươi nghe gì chưa? Vị trên Loạn Táng Cương kia ấy."
"Nghe rồi, nghe rồi, kêu kia cái ấy nhỉ, à, Ngụy Vô Tiền."
"Không phải đâu, là Ngụy Vô Tiện mà."
Muốn nói gì không nói, lại nói tới tu chân sự, nói ai không nói, lại nói tới Ngụy Vô Tiện, đúng là muốn chết sớm! Mọi người ở đây lo lắng, Ngụy Vô Tiện có thể vì vậy mà xuống lầu tìm người tính sổ, chính chủ đột nhiên xì một tiếng cười to ra tới, xoa nhẹ bụng cái bụng tròn tròn của mình: "Ha ha ha! Ngụy Vô Tiền (Ngụy không có tiền)? Hảo thuyết hảo thuyết, xác thật ta là một kẻ nghèo mạt rệp."
"Ta nghe nói hắn lưng hùm vai gấu, mặt mũi hung tợn, mặt mày khả ố, chuyên môn cưỡng đoạt nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp lên núi."
"Đi đi đi, từ đâu ra đồ quê mùa, kia Ngụy Vô Tiện tốt xấu cũng là thế gia công tử đứng hàng thứ tư, cái gì lưng hùm vai gấu, mặt mũi hung tợn."
"Đúng vậy, đúng vậy, ta ở Bách Phượng sơn vây săn từng gặp qua hắn, tướng mạo cũng xác thật danh xứng với thực nha."
"Buồn cười, buồn cười! Cha của hai đứa cũng chỉ là thanh danh kém một chút, như thế nào lại thành lưng hùm vai gấu, mặt mũi hung tợn, mặt mày khả ố chứ." Có lẽ là nghe người khác ở sau lưng nghị luận mình thật là thú vị, Ngụy Vô Tiện hướng ngoài cửa sổ, ngưng thần lắng nghe.
Trong phòng một chúng gia chủ nhìn Ngụy Vô Tiện nghe người khác ở sau lưng nghị luận chính mình, nghe còn rất hăng say, còn thường thường đối với hài tử trong bụng bình luận vài câu, tự cười một phen, không thể không hoài nghi Di Lăng lão tổ này có phải giả hay không.
"Vậy các ngươi nghe nói vụ Bất Dạ Thiên chưa?"
"Ai da, ta kể ngươi nghe, chuyện đó thật khiến người khiếp vía, nghe nói lúc ấy máu chảy thành sông, máu đến bây giờ cũng chưa rửa sạch sẽ."
" Ngụy Vô Tiện là phát điên, ta nghe nói, hắn đến sư tỷ nuôi mình lớn lên cũng đem đi giết được."
Mọi người vừa nghe đến này, trong lòng thầm kêu không tốt, đàm luận Ngụy Vô Tiện thiếu gì chuyện để nói, sao lại nói tới chuyện ở Bất Dạ Thiên chứ, không sợ người ở đây nghe được đại khai sát giới sao? Một đám người gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng ghé vào bên cửa sổ, sợ hắn giây tiếp theo lấy ra Trần Tình.
"Không chết đâu, không chết đâu, ta có bà con xa thân thích cũng ở đó ngày hôm ấy, nói là nhìn thấy sư tỷ của hắn được một cô nương cứu về rồi, hiện tại trở về Vân Mộng dưỡng thương, nghe nói trọng thương bất tỉnh thôi."
Sau, người dưới lầu cũng nói thêm vài chuyện về Ngụy Vô Tiện, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không nghe nữa, đem cửa sổ đóng kín mít, ngồi ở bên cạnh bàn, cũng không nói lời nào, cũng không uống trà, cứ như vậy nâng bụng, thấp đầu, an an tĩnh tĩnh ngồi.
Thẳng đến mặt trời ngả về tây, Ngụy Vô Tiện mới vén màn, chậm rãi trở về Loạn Táng Cương.
Mọi người chưa bao giờ gặp qua hắn an tĩnh như vậy.
Đi đến dưới chân núi, Ôn Tình sớm đứng đó chờ hắn.
Ôn Tình nhìn dáng vẻ của hắn, thở dài một hơi, đón lấy hắn liền nói: "Ngày đó Kim tiểu phu nhân bị thương ta đã chữa trị cho nàng, cầm màu, đơn giản thượng dược.
Ta cũng xem qua mạch của nàng, sẽ không nguy hiểm tới tánh mạng, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng, sẽ sớm có thể khôi phục.
Ta cũng có hỏi thăm qua, nàng hiện giờ hôn mê bất tỉnh, tánh mạng vô hiểm."
Ngụy Vô Tiện đứng ở tại chỗ, trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức mọi người đều cho rằng hai người như bị điểm huyệt, cuối cùng là nghe được tiếng nói nho nhỏ của Ngụy Vô Tiện: "Còn sống là tốt, còn sống là tốt." Thanh âm kia nghẹn ngào một chút, hắn hít một hơi, lại thật dài thở ra.
"Trở về thôi." Lúc này thanh âm Ngụy Vô Tiện khôi phục lại bình thường, phảng phất như âm thanh nghẹn ngào vừa rời của hắn chưa từng tồn tại.
Ôn Tình nhìn hắn đi lên trên núi đi, xoay người liền theo đi lên.
Chỉ là xoay khi người, nhìn thoáng qua không trung hư vô, liền thực mau thu hồi ánh mắt.
——TBC——.