〖 Ngày thứ ba, giờ Hợi trung.
〗
Đêm khuya, gió tuyết nổi lớn.
Ngụy Vô Tiện dựa vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ ngủ say, thì đột nhiên mở mắt thức dậy.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy cả người thanh minh tỉnh táo, là cảm giác mà nhiều ngày nay hắn chưa từng có.
Lam Vong Cơ thấy hắn tỉnh lại, chuẩn bị giúp Ngụy Vô Tiện tắm gội rồi cùng ăn cơm.
Nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy tình triều của hợp hoan kỳ đã lui hơn phân nửa, nên tự mình ngồi dậy rời giường, thay áo muốn ra ngoài.
Lam Vong Cơ dứt khoát đem Ngụy Vô Tiện cuộn thêm mấy tầng áo thật dày rồi quấn chặt lại.
Thừa dịp sau giờ Hợi, toàn bộ Vân Thâm đã chìm vào giấc ngủ, Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện vào trù phòng không người.
Hai người thắp một ngọn đèn nhỏ trong bếp, Ngụy Vô Tiện kéo cái ghế ngồi ở bếp bên sưởi ấm, Lam Vong Cơ rửa tay cắt rau, xào thịt, làm chút đồ ăn đơn giản.
Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn như cũ, phá lệ tham luyến hơi thở của y, nhịn không được mà đem hai tay ôm chặt lấy eo của Lam Vong Cơ, đem mặt dụi vào vai lưng của y mà hít hà, giống như một món trang sức thật lớn đang hệ lên đai lưng phía sau của y vậy.
Lam Vong Cơ cũng tùy hắn hồ nháo, tiếp tục xào rau hầm canh nấu cơm.
Thấy thần thái Ngụy Vô Tiện sáng láng, tỉnh táo, lại không chịu nổi hắn mè nheo nũng nịu, rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng làm cho hắn món gà xào sa tế theo yêu cầu.
Sau đó hai người cùng ăn bữa khuya, tắm gội sạch sẽ rồi mới men theo ánh trăng sáng tỏ trở về Tĩnh thất.
“Sắp bốn ngày rồi! Vì sao hợp hoan kỳ này vẫn chưa ngừng chứ?” Lăn lộn ba ngày điên loan đảo phượng đến chân tay cả người nhũn hết ra, sau khi được ăn no, Ăn uống no đủ, Ngụy Vô Tiện cuối cùng khôi phục sức lực, một bên cởi ra hồ cừu khoác trên người, một bên tức giận than vãn, cũng không quan tâm đối tượng mình đang đàm đạo là Hàm Quang Quân - căn bản là một phong kỳ không hiểu gì, chỉ kêu rên nói: “Lam Trạm, chúng ta có phải làm thiếu bước nào phải không? Mẹ nó, ta chịu hết nổi rồi, còn không mau ngừng lại ta sẽ chết mất!”
Lam Vong Cơ nhận áo hồ cừu từ tay Ngụy Vô Tiện, xếp gọn lại để sang một bên, suy tư trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Có thể là do ngươi chưa từng lập kế ước với phong kỳ.”
Ngụy Vô Tiện ngồi ở trước bàn giơ lên cốc trà lạnh một hơi uống sạch, nghe vậy lập tức buông cái ly xuống, vội vàng nói: “Lập khế ước thì lập khế ước, phải làm thế nào đây?”
Kiến thức khi xưa hắn xem xuân cung đồ học được coi như uổng phí.
Ngụy Vô Tiện kiếp trước thân là phong kỳ, thế nhưng lại không biết lập khế ước với phong lân là phải làm như thế nào.
Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn ở trước mặt hắn, thái độ cực kỳ nghiêm túc: “Một khi lập khế ước, chính là dấu hiệu cả đời không thay đổi được.
Ngụy Anh, ngươi có bằng lòng hay không?”1
“Nguyện ý nguyện ý, chỉ cần dừng cái hợp hoan kỳ quỷ quái này lại, ngươi muốn làm gì ta cũng chịu.” Ngụy Vô Tiện không chút do dự đồng ý, đứng dậy cởi bỏ đai lưng của mình, bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Từ từ, ta nghe nói sẽ rất đau?”
Không hiểu lập khế ước làm như thế nào, vậy mà lại biết sẽ rất đau? Xem ra sau này nên hạn chế hắn xem quá nhiều tạp thư.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, lấy bình sứ, đút cho hắn uống một ít mật thủy, tránh sau đó tiêu hao quá mức mà kiệt sức.
TBC.