〖 Ngày thứ nhất, giờ Dậu trung.
〗
“Ta làm sao vậy?” Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường lẩm bẩm tự hỏi, nâng tay lên xoa xoa mặt mình thì bị Lam Vong Cơ cầm tay giữ lại.
Ánh mắt hắn thất tiêu, muốn nhìn rõ gương mặt của Lam Vong Cơ, thế nhưng trước mắt lại giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, nhìn cái gì cũng không rõ ràng.
“Hợp hoan kỳ.” Lam Vong Cơ nhẹ giọng trả lời, che dấu nội tâm vui sướng trong lớp gió tuyết vần vũ ngoài cửa sổ kia.
Ngụy Vô Tiện đến bây giờ còn tưởng là vì mình trước đó tung tăng nhảy nhót, không để ý nên nhiễm phong hàn mà thôi.
Hắn cảm thấy đầu óc mình cứ váng vất, không được tỉnh táo cho lắm, làn da nóng rực, yết hầu khát khô, tứ chi vô lực.
Trong Tĩnh thất đốt than sưởi ấm như thường, nhưng bây giờ hắn cảm thấy quá nóng, vô thức đem trung y kéo rộng ra, để lộ da thịt trắng nõn trước ngực trong không khí, ghé vào trên giường, gian nan chống khuỷu tay ngồi dậy, muốn đi tìm chút nước uống.
Lam Vong Cơ một tay đem hắn quấn trở lại vào chăn bông rồi ôm vào trong ngực, đem ly sứ kề vào bên môi hắn, giúp hắn uống nước.
“Ngươi sẽ thiếu nước, uống nhiều chút.” Lam Vong Cơ ôn thanh nói.5
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mà uống thêm mấy ngụm nước lạnh, không rõ Lam Vong Cơ vì cái gì mà nói như vậy, chỉ cảm thấy cả người vừa nóng vừa khô bức.
Vậy mà ngón tay Lam Vong Cơ đang xoa nhẹ sau gáy hắn cũng đồng dạng nóng đến dọa người.
Đúng rồi…… Lam Vong Cơ là một phong kỳ.
Bọn họ đã từng có da thịt chi thân, sẽ bị hợp hoan kỳ của hắn dẫn phát phản ứng.
Cơ thể nóng bức làm hắn suy nghĩ đứt quãng, choáng váng không thôi.
Hắn rất muốn từ bỏ không suy nghĩ nữa, rồi lại mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Trong nhà đốt than ấm áp, hắn cảm thấy càng thêm khô nóng, thân thể vặn vẹo xoay qua xoay lại, tựa hồ muốn cọ rớt trung y xuống, nhưng Lam Vong Cơ ôm hắn rất chặt, hắn muốn tạm thời thoát khỏi cái ôm quá nóng này, muốn nhanh chóng đem quần áo trên người cởi ra hết.
Lam Vong Cơ hình như không hiểu được ý của Ngụy Vô Tiện, đem hắn ôm đến kín kẽ hơn, điều này làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.
“Lam Trạm ngươi buông ta ra trước đã……”
Ngụy Vô Tiện cố hết sức đẩy bờ ngực tráng kiện của người kia ra, ngồi thẳng dậy, xốc cái mền nãy giờ quấn chặt hắn qua một bên.
Hắn chỉ mặc một kiện trung y mỏng bằng tơ tằm, cả người đổ mồ hôi, hắc y bị thấm ướt, lớp vải mềm mại dán sát vào cơ thể của hắn, miêu tả hình dáng thân thể đầy quyến rũ mê người, ai nhìn vào cũng không kiềm lòng được.
Hương rượu ủ bằng hoa quế chín thục nhất vào mùa thu mê loạn lan tỏa ở trong nhà, hòa cùng không khí ấm nóng từ lò than sưởi, vậy mà phác hoạ ra tình cảnh đầy mê hoặc ngây ngất lòng người.
Ngụy Vô Tiện cảm giác được bàn tay cầm ly của Lam Vong Cơ cứng đờ, hô hấp thô nặng vài phần, khó hiểu mà ngẩng đầu: “Lam Trạm……?”
Bàn tay Ngụy Vô Tiện chạm nhẹ vào khuôn ngực nóng hổi của người trước mặt.
Cả hai đều mới cảm giác được tim của đối phương đập cực nhanh, ngực đều kịch liệt phập phồng.
Lam Vong Cơ đem cái ly đặt vào trong tay Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: “Ngươi đang trong hợp hoan kỳ, thân thể không khoẻ, lại uống nhiều thêm chút.”
Ngụy Vô Tiện thật đúng là cảm thấy khát khô, ngẩng mặt một hơi đem ly nước uống sạch.
Động tác có phần nóng nảy, một dòng nước nhỏ từ khóe môi tràn ra, dọc theo cằm chảy xuống phía dưới.
Uống vào một hơi nước lạnh, Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi thật dài, tựa hồ tìm về được một chút tỉnh táo, nghi hoặc nói: “Đây là tới hợp hoan kỳ rồi? Cảm giác thật kì quái, ta nên làm cái gì……? Ngươi có khỏe không? Sao người của ngươi nóng thế, ngô?”
Lam Vong Cơ lấy ly nước cạn đặt lên cái bàn nhỏ cạnh giường, bỗng nhiên hôn Ngụy Vô Tiện.
Y như là muồn cùng hắn tranh đoạt chút nước lạnh còn sót lại khi nãy, môi lưỡi bá đạo cạy ra hàm răng của hắn, nhắm thẳng vào bên trong khoang miệng đảo qua một vòng.
Lam Vong Cơ dùng lực hơi mạnh, đầu lưỡi nóng nảy quấn lấy lưỡi của Ngụy Vô Tiện, cường ngạnh tạo áp lực, cơ hồ xâm phạm đến vòm miệng mẫn cảm.
Hắn cảm thấy trong người như có một cổ tà hỏa đang phực cháy, chỉ có thể xuyên thấu qua từ trong miệng y hấp thu nước bọt mới có thể dập lửa.
Trong đầu Ngụy Vô Tiện như nổ tung, hiện lên một quầng sáng mơ hồ đủ mọi màu sắc.
Hắn cảm nhận được cử chỉ của Lam Vong Cơ dần mất đi nhẫn nại, hôn đến si mê thô bạo, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Đây chẳng phải là do hai người bọn họ chịu ảnh hưởng của hợp hoan kỳ mà dần mất khống chế hay sao?
Nghĩ như vậy, Ngụy Vô Tiện càng dung túng mà ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, dịu ngoan mà dùng lưỡi của mình đáp lại, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng lướt qua từng cái răng của y, như từng ngón tay nhịp nhàng linh động chạm vào lỗ sáo khi thổi Trần Tình, hết sức ôn nhu.
“Lam trạm......!dừng, dừng lại, để ta thở một chút đi......”
Đầu lưỡi hắn như bị người ta bắt giữ lấy mà hành hạ, bị Lam Vong Cơ hung hăng hút đến vừa ngứa vừa tê, thậm chí còn bị hàm răng y nhẹ nhàng gặm cắn, khí thế quả thực như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy.
Ngụy Vô Tiện có chút chịu không nổi, bị hôn đến không khép lại miệng được, cánh môi bị liếm mút đến vừa hồng lại vừa sưng.
Nước bọt theo khóe môi tràn ra, thuận cằm chảy xuống, hắn chỉ giữa vài giây nghỉ ngơi mà thở dốc, nhuyễn thanh xin tha.
Lúc này, cơ thể Ngụy Vô Tiện mẫn cảm dị thường, gần chỉ là một cái hôn, liền giống như có một ngọn lửa trong bụng bốc cháy mãnh liệt, vòm ngực đơn bạc kịch liệt phập phồng, dục niệm khó lòng kiềm nén được nữa.
Lam Vong Cơ mở to mắt chăm chú nhìn người dưới thân mình.
Đôi mắt lưu ly nhạt màu hơi tối lại, như một hố sâu không đáy, chất chứa một ngọn núi lửa ấp ủ bùng nổ.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên không biết phải dùng lời nào để trêu chọc người trước mặt như mọi khi đây?
Lam Vong Cơ cảm thấy mình sắp không khống chế được bản thân nữa rồi.
Bàn tay nóng cháy lướt dọc theo eo sườn của Ngụy Vô Tiện, lướt dần xuống dưới, nắm lấy cánh mông căng mọng của người dưới thân.
Ngụy Vô Tiện không kiềm chế được, rên rỉ ra tiếng.
Lam Vong Cơ một tay vuốt ve cánh mông của Ngụy Vô Tiện, tay kia lột kiện thâm sắc trung y mướt mồ hôi kia ra, ném xuống cạnh giường, giống đầu bếp cạo đi từng lớp vảy, lột đi từng tầng da, để lộ thịt cá trắng tinh, sạch sẽ, ngon mắt ở trên thớt của mình vậy.
Lam Vong Cơ vây chặt lấy người dưới thân, ngón tay lấy một chút mỡ, thăm hướng nơi tư mật giữa kẽ mông.
Đột nhiên y cảm nhận được một dòng dịch thể đang tích táp chảy ra từ nơi ấy, nhiều đến mức chỉ một chút là đã tẩm ướt cả bàn tay của Lam Vong Cơ.
Y sửng sốt, đem bàn tay giơ lên trước mặt, mắt hơi mở to.
Lam Vong Cơ là thân phong kỳ, trừ Ngụy Vô Tiện ra thì y ở ngoài chưa chạm qua người khác, lại càng không biết phong lân trong hợp hoan kỳ, thế nhưng trở nên…không biết xấu hổ như thế.
Nhìn thấy Lam Vong Cơ một tay đầm đìa thủy quang, Ngụy Vô Tiện mang theo vẻ mặt ửng hồng do trong hợp hoan kỳ mà kinh ngạc không thôi.
Sau đó hắn vô tư cười rộ lên: “Thật lợi hại, dòng nước này, nhiều cứ như từ dũng tuyền chảy ra, đến mỡ bôi trơn cũng không cần dùng nữa.”
Những lời này, nào có phong lân dám chính miệng nói ra chứ?
“…… Không biết xấu hổ.” Lam Vong Cơ ôn thanh trách cứ một câu, giữ lại chút lý trí cuối cùng, nghiêm túc hỏi: “Hợp hoan kỳ có thể sẽ kéo dài đến mấy ngày, ngươi hiểu rõ chứ?”
“Dù có bao nhiêu lâu ta cũng không sợ, chẳng phải đã có ngươi ở đây sao?”
Ngụy Vô Tiện một tay ấn lên cơ ngực rắn chắc mà nóng bỏng vuốt ve qua lại.
Một tay khác của hắn kéo ra vạt áo cùng đai lưng của Lam Vong Cơ.
Đôi mắt đen láy của Ngụy Vô Tiện ngập tràn ánh nước động tình mê hoặc, ách thanh thúc giục: “Lam Trạm, ta cảm thấy…… so bình thường còn muốn ngươi nhiều hơn.
Nhanh, tiến vào đi.”
Ánh mắt của Lam Vong Cơ từ liếc mắt đưa tình hoả tinh châm, thành mãn sơn khắp nơi lâm hỏa.
Y vội vàng cầm lấy hai chân của Ngụy Vô Tiện đẩy cao, ép lên trước ngược của hắn, để lộ huyệt khẩu phấn nộn non mềm bên dưới.
Nơi ấy đã sớm ướt thành một hồ thủy động, không cần an ủi khuếch trương, dưới ảnh hưởng của hợp hoan kỳ mềm mại hẳn ra, cứ co rút đóng mở tựa như khát vọng một thứ gì đấy tiến vào lấp đầy nơi trống rỗng kia, cực kỳ mê người.
Thạc vật của Lam Vong Cơ đã sớm cương lên, bừng bừng phấn chấn đặt trước miệng huyệt khẩu non mềm của Ngụy Vô Tiện.
Cái miệng nhỏ kia liền tham lam không thôi mà mấy máy hút xuyết thạc vật trước động.
Miệng huyệt mượt mà bóng loáng ánh nước, phun ra càng nhiều thanh dịch mang hợp hoan hương ngọt ngào, đem đầu nấm thấm ướt đến lợi hại, vừa dính lại trù.
“Tiến vào đi…… a!”
Giây phút bị xỏ xuyên qua kia nơi trống rỗng cơ khát kia, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cả người thoải mái đến rùng mình, giống như có một dòng điện lưu chạy dọc từ mũi chân lên tới xương sống rồi lan tràn ra khắp tứ chi, đem một tia lý trí tỉnh táo cuối cùng của hắn tiêu hủy sạch sẽ.
Đôi mắt hắn híp lại, theo bản năng ngửa cổ ngẩng mặt ra sau.
Môi đỏ hé mở, lộ ra tư thái đắm chìm trong dục vọng.
Từng ngón chân hung hăng duỗi thẳng ra, phảng phất như không thừa nhận nổi dương v*t vừa lớn, vừa nóng bỏng kia.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó, rồi lại giống như mất đi ngôn ngữ, không biết phải nói cái gì, những lời chòng ghẹo ngày thường với người kia, bây giờ hắn lại không cách nào nói nổi một lời.
Bản tính lấn áp đi lý trí, đưa bọn họ hóa thành những con thú chỉ biết đắm chìm trong dục vọng.
Huyệt thịt so ngày thường càng thêm mẫn cảm, Lam Vong Cơ chỉ mới đem dương v*t cực đại đâm vào một cái, liền giống đâm thủng một túi nước, một lượng lớn dâm dịch tràn ra như vỡ đê.
Huyệt thịt cực nóng bao vây lấy thạc vật thô to sục sôi dục vọng kia, vừa mềm mại lại căng chặt, quả thực thoải mái đến mức muốn ngừng mà không ngừng được.
Vừa đâm vào là gần như ngay lập tức Ngụy Vô Tiện thuận theo bản năng đong đưa eo của mình, giúp căn dương v*t nóng bỏng kia từng chút từng chút mà cuồng bạo thọc vào rút ra trong huyệt động cơ khát của mình.
Hai chân của người dưới thân bị Lam Vong Cơ kéo cao ép sát vào ngực Ngụy Vô Tiện, tư thế từ trên cao nhìn xuống này, có thể dễ dàng nhìn thấy đôi chân dài cùng cặp đùi bị xối ướt đến bóng loáng trơn trượt, hiển nhiên là do sớm bị một lượng lớn d*m thủy do chính từ huyệt động của hắn tràn ra làm cho ướt nhẹp, tỏa ra nồng đậm hợp hoan hương khí, làm cho phong kỳ mất đi tự chủ, dụ hoặc thao làm.
Lỗ nhỏ hồng nhạt giữa hai chân bị cực đại dương v*t căng ra, các nếp gấp ở cửa động bị căng đến như sắp rách.
Màu da ở cửa huyệt bích vốn dĩ đỏ hồng non mịn, bây giờ bị căng đến gần như trong suốt, còn mang theo dương v*t không ngừng ra vào, càng lúc càng phun ra nhiều mật thủy trong suốt, cực kỳ dâm loạn phóng đãng.
Lam Vong Cơ đem thạc vật cương cứng đến nổi đầy gân xanh của mình nghiền cọ vào huyệt bích non mềm mê người kia.
Ngụy Vô Tiện hai mắt thất tiêu, bị đỉnh lộng đến cao giọng rên rỉ.
Nếu hai chân hắn không bị giữ chặt đặt lên đầu vai của Lam Vong Cơ thì dưới đỉnh lộng hung bạo mạnh mẽ kia, thân thể hắn sẽ không ngừng kịch liệt lay động, sợ là phải bị phá khai.
Ngụy Vô Tiện đã bị đỉnh lộng đến thần thái mê ly, vậy mà hắn vẫn còn tinh lực chỉ huy Lam Vong Cơ làm hắn như thế nào.
Hắn nói, đừng cứ lúc nào cũng phải đâm thật sâu, nông một chút ngược lại càng thoải mái hơn.
Đáp lại sự nghe lời của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện càng phun nhiều mật dịch hơn, khiến dương v*t to lớn kia ra vào càng dễ dàng.
Hương rượu thu thục kim quế từng đợt, từng đợt lan tỏa ngày càng nồng đậm, như tạo thành một tầng hương trong suốt, đem hai người bọn họ bao bọc lấy, nhưng lại bị hương băng tuyết bạch đàn từ bên trong phá tan ra, quyện vào nhau, tạo thành hương vị thấm đẫm tình dục hoan ái.
Ai cũng đều cầm lòng không được, so không được hơi thở của ai dồn dập hơn.
Mọi kiên cố phòng thủ trong nháy mắt dần dần sụp đổ.
Lam Vong Cơ thật sự bị kích tới động tình.
Đôi mắt lưu li nhạt màu kia giờ đây sắc như mãnh thú, lộ ra thị huyết sát tính.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ kiềm chặt eo chân, lăn qua lộn lại mà lộng.
Huyệt thịt vừa ướt lại vừa chặt, nịnh nọt đến cực điểm, liếm mút lấy lòng y.
Rõ ràng đã bị lấp đầy đến không còn một khe hở, vậy mà theo mỗi lần đỉnh lộng lại trào ra một tầng rồi lại một tầng thủy dịch, theo mỗi lần cắm lộng đều có thể căng thành các hình dạng khác nhau, vừa khít với thạc vật, không lộ một khe hở.
Dưới thân đệm giường một mảnh hỗn độn, bị thủy dịch thấm ra ướt nhẹp.
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện hỗn độn lại mê man, thân hình nóng bỏng, như một đóa hoa hồng nở rộ giữa nền tuyết trắng, diễm lệ mà bạc mệnh, làm người ta nhịn không được mà phải ngắt lấy, xoa nát, cắn nuốt, để hắn mãi khảm vào huyết nhục của mình.
“A! Lam Trạm, nhanh...nhanh thêm chút nữa, cho ta, cho ta......” Ngụy Vô Tiện quỳ bò ở trên giường, cặp mông nở nang nhếch lên cao, bị người phía sau nắm lấy trong lòng bàn tay.
Hai mảnh mông thịt bị bẻ ra, để lộ giữa kẽ mông huyệt khẩu mê người đang co rút nhấm nuốt dục trụ của nam nhân.
Hắn tự mình lắc mông cử động, rõ ràng bị thao đến hai chân đều không khép lại được, nhưng tựa như huyệt khẩu ấy vẫn chưa được đút no, càng lúc, dâm dịch càng tràn ra nhiều hơn.
Tiếng bành bạch do hai thân thể đánh vào nhau, trong không gian yên tĩnh, phá lệ nghe càng rõ ràng.
Hai má Ngụy Vô Tiện phiếm hồng, khóe mắt tràn ra từng giọt nước mắt trong suốt.
Cả người hắn từ trên xuống dưới đều ướt đến lợi hại, nỗ lực lắc mông, quay đầu lại nhìn nam nhân sau lưng mình, đáng thương hề hề mà yêu cầu: “Sao ngươi lâu quá vậy, bắn cho ta, nhanh lên, bắn vào bên trong, ta muốn —— a!”
Nam nhân phía sau nhan sắc lạnh băng, nhưng đôi mắt giống lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Mắt đối mắt một hồi, Lam Vong Cơ theo bản năng hé miệng, nắm Ngụy Vô Tiện yết hầu, cơ hồ là thô bạo mà vặn bả vai hắn, đem nửa người trên của hắn kéo thẳng lên.
Vùng da trắng nõn sau gáy lộ ra trước mặt y, đôi môi Lam Vong Cơ lập tức hạ xuống, tràn ngập chiếm hữu mà cường ngạnh vuốt ve, nhấm nuốt vùng da non mịn sau gáy của hắn.
Nơi mềm mại yếu ớt ấy, hợp hoan hương phá lệ nồng đậm hơn những nơi khác rất nhiều, dụ hoặc phong kỳ, chỉ cần để sát chóp mũi, hương thơm ngọt thanh lại dẫn người sa đọa, dễ dàng dụ hoặc phong kỳ mất đi lý trí.
Ngụy Vô Tiện đầu tiên là cảm thấy khó hiểu.
Ngay sau đó, đôi mắt đen ướt át ấy mở to, khủng hoảng chống đẩy người phía sau; “Không —— a!”
Lam Vong Cơ không chút mà cắn vào sau cổ Ngụy Vô Tiện, hung hăng lưu lại dấu răng trên làn da không tỳ vết ấy.
Mùi máu tươi cùng hương rượu hoa quế rượu hòa vào nhau, lại là mê người điên cuồng như thế, đánh sâu vào thần hồn.
Đồng thời lúc đó, như là trấn an phong lân nãy giờ chịu áp bách cùng chiếm hữu, dương v*t chôn thật sâu trong cơ thể phong lân bắn ra một lượng tinh dịch thật lớn, rót đầy vào bên trong huyệt động đang không ngừng run rẩy, phảng phất như hai nước chinh chiến kéo dài nhiều năm, cuối cùng quyết một trận sống mái, phân rõ thắng thua.+
Và cuối cùng thì tù binh của Lam Vong Cơ, trần trụi đưa lưng về phía y, bày ra ấn ký thật sau, phá lệ chói mắt.
Ngươi, là của ta.
TBC
- ---------------‐--
Uhm, chưa đánh dấu kết khế đâu nha.
Có thể xem là đánh dấu tạm thời thôi.
Mới mở màn thôi mà, phía sau còn nhiều chuyện vui.
Lần đầu tiên edit H, thấy văn phong không được mượt cho lắm.
Tác giả đưa rất nhiều hình ảnh so sánh vào để miêu tả, tui đọc thì hiểu, nhưng để edit lại sao cho sát nghĩa nhất thì thật sự rất khó.
Bởi vậy mọi người thông cảm nha