〖 Ngày thứ hai, giờ Ngọ trung.
〗
Khi Lam Vong Cơ lấy khăn vải giúp Ngụy Vô Tiện lau sạch thân thể, không khỏi nghĩ đến ý nghĩa của cái gọi là thiên tính của phong kỳ, phong lân.
Hợp hoan kỳ sẽ khiến cho phong lân không còn là chính mình.
Giống như Ngụy Vô Tiện hai ngày này, nhiệt độ cứ liên tục tăng cao, thiêu đến mức đốt cháy luôn sự thanh tỉnh ít ỏi còn lại của hắn, không thể suy nghĩ, không thể khống chế được mình, để cho dục vọng tiếp quản thân thể, như dã thú chỉ biết khát cầu hoan ái, không bận tâm bất kỳ điều gì nữa.
Ngụy Vô Tiện thống hận bản thân trở nên như thế, bởi vậy mới chạy ra sân tuyết bên ngoài, muốn dùng hàn ý thiên địa tạo thành kia, bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng.
Ngụy Vô Tiện đối với sự thật bản thân mình là một phong lân hình như là tràn ngập hận ý, rồi lại không thể không tiếp nhận thân thể do người khác hiến xá trọng sinh này.
Hắn không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp nhận sự thật —— đơn giản là vì Ngụy Vô Tiện đã đồng ý với Lam Vong Cơ, vì y mà lưu lại thế gian này.
“Ngụy Anh, có lẽ lúc này ngươi cũng không thanh tỉnh, nhưng, không sao.
Nghe ta nói.” Lam Vong Cơ chôn trong thân thể Ngụy Vô Tiện, thong thả đỉnh lộng ra vào, bàn tay ấm áp vuốt ve nhẹ nhàng lên tấm lưng trần trụi mướt mồ hôi của hắn: “Ta sẽ không để ngươi một mình.
Cho dù ngươi là phong lân, ta cũng không ngại.
Người ta tâm duyệt chính là ngươi, dù ngươi là phong kỳ hay là phong lân, đều không quan trọng với ta.”
Ngụy Vô Tiện rên rỉ níu lấy bờ vai của Lam Vong Cơ, vươn đầu lưỡi liếm hôn vành tai y, làm như cảm thấy hơi thở nóng ấm khi y nói chuyện phà nhẹ bên cổ khiến hắn có chút ngưa ngứa, thúc giục nói: “Nhanh…… nhanh chút nữa.”
Lam Vong Cơ ôn nhu nói: “Được.
Ngươi muốn thế nào, đều có thể.”
Lam Vong Cơ theo mong muốn của Ngụy Vô Tiện mà hung ác đỉnh lộng trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện.
Khi rút ra thì nhục huyệt co rút xoắn chặt dây dưa không bỏ, khi đâm vào thì nhu thuận đón ý hùa theo, cứ như thế mà thạc vật của y được huyệt thịt hầu hạ, liếm mút mát xa, thoải mái đến khiến người muốn chết chìm trong sự mềm ấm, khăng khít bên trong.
Y thuần thục mà nghiền ma chỗ mẫn cảm non mềm kia, dẫn ra một đợt triều phun mãnh liệt không cưỡng lại được, như sóng to gió lớn đổ ập lên thân thể hắn.
Nghe thấy Ngụy Vô Tiện phát ra tiếng rên rỉ điềm mỹ kia, lại thêm hương rượu thu thục kim quế dẫn dắt, tảng đá lý trí kiềm chế trong đầu y như bị ai một cước đá văng đi, Lam Vong Cơ thuận theo sự dẫn dắt của bản năng, bạo ngược mà chiếm hữu người dưới thân mình, chỉ nghĩ làm thế nào để đi vào càng sâu, làm người này ngoại trừ thần phục dưới thân mình thì không thể làm gì khác được nữa, ngoại trừ mình thì ai cũng không cho hắn nghĩ tới.
Trong nháy mắt, Lam Vong Cơ bên môi thế nhưng lại hiện lên một ý cười không rõ, đem dương tinh tràn ngập khí vị của y rót thật sâu, thật đầy vào khiếu huyệt thèm khát của Ngụy Vô Tiện.
(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!)
Lam Vong Cơ bỗng nhiên lĩnh ngộ.
Ngụy Vô Tiện ghé vào ngực y, tạm thời không có động tĩnh, cũng không biết là đã ngủ hay là ngất đi rồi.
Lam Vong Cơ cũng không có đem dương v*t rút ra, đem những lời nói dở ban nãy nói cho hết.
Y biết, chỉ có một khắc ngắn ngủi này, Ngụy Vô Tiện mới thanh tỉnh một chút.
“Ngươi xem, ta cũng chịu bản năng khống chế.” Lam Vong Cơ ôn nhu nói: “Nhưng sau khi chấm dứt, ta vẫn là ta.”
Ngụy Vô Tiện giật mình, hô hấp bỗng nhiên nặng hơn.
Hắn chống tay lên khuôn ngực thấm đẫm mồ hôi của Lam Vong Cơ, ngẩng đầu dậy nhìn Lam Vong Cơ, đôi mắt hoa đào đen láy xinh rốt cuộc cũng hiện ra một tia thanh minh, ánh mắt lại trộn lẫn một chút khó xử, mệt mỏi mà mở miệng: “Lam...”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cười: “Có thể.
Ngụy Anh, ta là của ngươi, vẫn luôn như thế.”
“Ừ……” Ngụy Vô Tiện thở hổn hển một hơi.
Một hơi kia như mang hết tất cả sầu lo cùng không cam lòng nãy giờ vẫn luôn chống đỡ xả hết ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, xoay người lật lại thành tư thế quỳ bò trên giường, thẳng thắn cười nói: “Vậy thì, mấy ngày nay, ta sẽ tùy hứng một chút...!Cảm ơn ngươi, Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ vuốt ve gương mặt mịn màng của hắn, hòa nhã nói: “Không cần nói như vậy.
Ở trước mặt ta, ngươi có thể tùy hứng.”
Ngươi vẫn luôn thực tùy hứng, nhưng không sao.
Người ta thích, là một Ngụy Vô Tiện tùy hứng, tùy ý cũng tùy tâm.
Ta nguyện hộ ngươi đời này kiếp này, mỗi ngày đều có thể vô câu vô thúc, vui vẻ thoải mái mà sống một đời.
“Nhị ca ca, ta rất thích ngươi.” Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói.
“Ta cũng vậy.” Lam Vong Cơ nhẹ giọng trả lời.
“Ta yêu ngươi chết đi được.” Ngụy Vô Tiện cười đến vui vẻ.
Không bao lâu, gương mặt lại hiện lên huyết sắc ửng đỏ, nóng bỏng khô ran, hắn rên ra tiếng, sầu thảm kêu lên: “Hợp hoan kỳ này chừng nào mới hết đây? Chúng ta rốt cuộc phải làm thêm bao nhiêu lần nữa đây? Hợp hoan kỳ này còn chưa qua hết, ta đã bị làm đến chết rồi!”
Lam Vong Cơ cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ đang lải nhải của hắn, ngữ khí cực kỳ ôn nhu: “Chỉ sợ lần đầu sẽ có khác biệt.
Thư thượng ghi lại, hợp hoan kỳ của phong lân sẽ kéo dài liên tục từ ba đến năm ngày, cứ ba tháng một lần.”
“Chết mất thôi...” Ngụy Vô Tiện rên rỉ nói, “Lâu như vậy sao? Còn muốn ba tháng một lần!?”
Giữa hai chân của Ngụy Vô Tiện lại tràn ra dâm dịch ướt át, hợp hoan hương mê người tỏa ra ngày càng nồng.
Lam Vong Cơ duỗi tay xuống giữa hai bắp đùi hắn, sờ đến một tay dính nhớp.
“Không sao, ta ở đây.” Lam Vong Cơ nhẹ nhàng liếm hôn lên sau gáy của Ngụy Vô Tiện hắn.
Thanh lãnh băng tuyết đàn hương khí vị của phong kỳ bỗng nhiên bạo tán, áp chế lên phong lân làm hắn chịu thua đầu hàng, lại ngập chìm trong hương vị kia mà ỷ lại, khát cầu, trầm mê.
.