〖 Ngày thứ hai, giờ Mùi sơ.
〗
Ngụy Vô Tiện cho dù mệt đến mức nửa tỉnh nửa mê rồi thì vẫn theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay của Lam Vong Cơ, không chịu cho y rời khỏi mình dù chỉ một giây.
Lam Vong Cơ không xác định được hợp hoan kỳ của Ngụy Vô Tiện kéo dài đến khi nào mới kết thúc, lại không đành lòng thấy hắn chỉ uống nước mật ong cho no bụng qua bữa thôi.
Hồi khuya, Ngụy Vô Tiện chỉ ăn vài muỗng cháo gà, y vô cùng lo lắng xót xa.
Sau khi trải qua một lần tình sự an ủi, Lam Vong Cơ nhẹ giọng trấn an người trong lòng, muốn rời Tĩnh thất đến trù phòng chuẩn bị cho hắn chút cháo, thịt và rau quả.
Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì hai mắt mở to, một mực quấn lấy y không cho đi.
Hương rượu thu thục kim quế bỗng nhiên lại nồng đậm lên, làm Lam Vong Cơ xém chút không cầm lòng được mà bắt lấy tiểu yêu tinh giỏi câu dẫn người kia, ấn xuống giường mà hung hăng thảo phạt một trận.
Nhưng mà, mù quáng đắm chìm trong dục vọng, không cơm không nước…… cứ kéo dài như thế, sức khỏe xủa Ngụy Vô Tiện sẽ bị hợp hoan kỳ kéo tới suy nhược thành bệnh mất.
“Lam Trạm, đừng đi mà…” Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói, cánh tay giống rắn nước quấn chặt eo của Lam Vong Cơ, bướng bỉnh ghì chặt lấy, giống như cho dù y thật sự phải đi, thì cũng phải xách theo con bạch tuộc đang bấu chặt trên người là hắn đi theo vậy.
Lam Vong Cơ trấn an nói: “Ngụy Anh, đừng nháo.
Ta đi một lát rồi sẽ về ngay.”
Ngụy Vô Tiện ồn ào: “Không được!”
Lam Vong Cơ không dám tùy tiện để hắn ở lại Tĩnh thất một mình.
Kinh nghiệm đêm trước nói cho y biết, Ngụy Vô Tiện vì chống cự dục niệm, sẽ lại chạy ra ngoài trời tuyết chịu lạnh.
Không thể để chuyện đó xảy ra lần nào nữa.
Lam Vong Cơ do dự một lúc lâu, chỉ đành cởi mạt ngạch của mình, đem hai cổ tay hắn cột chặt về phía sau.
Y lấy đai lưng đem hắn bó chặt vào cột giường, lại lấy ra một chiếc khăn sạch, gấp lại rồi nhét vào miệng Ngụy Vô Tiện.
Truyện Xuyên Nhanh
(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!)
“Ô ô ô!!” Ngụy Vô Tiện vặn vẹo kháng nghị.
Đối với vật nhiễm hơi thở khí tức của Lam Vong Cơ, hắn cũng không kháng cự, nhưng y làm ra những hành động này, có nghĩa là phải rời khỏi hắn, cho nên Ngụy Vô Tiện theo bản năng giãy giụa không thôi.
“Ngoan, ngươi chờ một lát thôi, ta… hai khắc sau sẽ về liền.” Lam Vong Cơ cúi người hôn lên gáy Ngụy Vô Tiện.
Thấy hắn vẫn ra sức giãy giụa, bất đắc dĩ, y đành phải ra ngoại thất, lấy một cái hộp gỗ từ trong tủ ra.
Trong hộp là một chuỗi hạt châu.
Chuỗi hạt châu kia là vật bên người y nhiều năm, thấm đẫm khí tức đàn hương của y.
Chuỗi hạt châu kia từng hạt từng hạt đều được làm từ loại gỗ mun tốt nhất, mài đến trơn nhẵn.
Mỗi viên lớn khoảng nửa tấc (khoảng 5cm), tròn trịa như nhau, dài khoảng mấy chục viên, cầm lên cũng rất nặng tay, hiển nhiên rất có phân lượng.
Ngụy Vô Tiện ngồi dựa vào thành giường, cả người bị trói trụ vào cột giường, đôi mắt long lanh nhuốm đầy nước mắt.
Vạt áo trung y trên người hắn mở rộng, lộ ngực bụng trắng nõn bị che kín bởi dấu hôn tím đỏ.
Lam Vong Cơ do dự một lát, cầm chuỗi hạt châu để sát vào hắn, lăn nhẹ chuỗi hạt lên gương mặt nóng bỏng ửng hồng, thấp giọng giải thích: “Vật này đã ở bên người ta nhiều năm.
Ngụy Anh, ngươi có cảm thấy bài xích?”
Ngụy Vô Tiện mờ mịt mà nhìn Lam Vong Cơ một cái, làm như ngửi được khí tức đàn hương băng tuyết thanh lãnh quen thuộc, cũng không kháng cự, mơ hồ gật gật đầu.
“Vậy thì, đừng sợ.” Lam Vong Cơ nhẹ giọng trấn an, lấy một dải mạt ngạch khác che lại hai mắt của Ngụy Vô Tiện.
Sau đó, y tách hai chân của hắn ra, cẩn thận đẩy từng hạt châu vào huyệt thịt ướt át thèm khát kia.
Khi viên hạt châu gỗ lạnh lẽo đầu tiên được đưa vào, thân thể Ngụy Vô Tiện run lên kịch liệt, muốn bài xích vật thể lạ trong cơ thể mình.
Nhưng mà, dâm dịch ướt dính theo cửa huyệt bị căng mở mà tràn ra ngoài, hợp hoan hương mê người kia lại lần nữa mạn khai, phóng thích ra ngoài.
Ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, âm thầm cố gắng thuyết phục bản thân đây chỉ là kế sách tạm thời để giảm tình nhiệt, nhanh chóng đưa vào càng nhiều hạt châu vào miệng huyệt cứ không ngừng đóng mở, mấp máy, nhấm nuốt hạt châu kia.
Cho đến khi nhét vào viên thứ mười, Ngụy Vô Tiện cuộn hai chân lên, bả vai phát run co rúm lại, tất nhiên là đầy đến nuốt không trôi nổi nữa, y mới chịu dừng tay.
“Đừng giãy giụa, ta sẽ mau chóng trở về.” Lam Vong Cơ cúi người ở bên tai hắn nói, nhấc chăn lên, choàng kín người của Ngụy Vô Tiện lại.
Lúc này y mới chỉnh lý ra cửa, thiết hạ một đạo cấm chế bên ngoài Tĩnh Thất..