〖 Ngày thứ ba, giờ Mẹo sơ.
〗
Sáng sớm hôm nay, mưa tuyết kéo dài mấy ngày này rốt cuộc ngừng lại.
Ánh nắng nhạt ấm áp xuyên qua tầng mây, chiếu rọi khắp vạn vật trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, được lớp tuyết đọng chưa kịp tan trên mặt đất phản chiếu lại mà lấp lánh như phát quang, quả thật là một cảnh tượng kỳ mĩ, hệt như tiên cảnh.
Lam Tư Truy lúc này đã rời giường, chuẩn bị đến sân diễn võ dùng cho các môn sinh rèn luyện buổi sáng để hoạt động gân cốt thì không ngờ tới trong nội cảnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn lại nhận được phù lệnh đưa tin của Hàm Quang Quân.
Hắn dựa theo chỉ thị trong tin phù, đến trù phòng chuẩn bị đồ ăn vùng nước uống, đặt vào thực hộp, khi đi đến ngoại viện của Tĩnh Thất, không biết vì sao trong lòng có chút thấp thỏm.
Hắn thẳng lưng đứng trước cửa, do dự trong chốc lát, mới giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Dù nắng sớm mùa đông đã bao phủ khắp cảnh nội Vân Thâm, nhưng Tĩnh thất phảng phất không chút hơi người, lộ ra một bầu không khí tuyệt đối yên tĩnh, cảm giác nơi đây còn lạnh hơn so với những nơi khác.
Lam Tư Truy cảm nhận được uy áp của Hàm Quang Quân, giống như đang cảnh cáo mọi người không được tới gần, trầm trọng mà bao trùm lấy một phương rộng lớn.
Không ai dám tới gần Tĩnh Thất nửa bước.
“Hàm Quang Quân, là con, Tư Truy.” Hắn hơi lớn giọng, báo hiệu cho người bên trong.
Lúc này, khoá cửa phát ra một tiếng cạch rất nhỏ, cửa được mở ra.
Lam Tư Truy mang thực hộp bước vào gian ngoài của Tĩnh Thất.
Cửa sổ đóng chặt, trong nhà tối tăm, hắn nương theo chút ánh sáng len qua khe hở bên song cửa sổ, đem tất cả đồ vật đặt lên bàn, khóe mắt lướt qua phía sau bình phong sơn thủy, thấy được ánh đèn mong manh yếu ớt từ bên trong truyền ra.
Canh giờ này, Ngụy tiền bối chắc là còn đang ngủ, sao lại đốt đèn chứ?
Lam Tư Truy trong lòng nghi hoặc không thôi, không cẩn thận làm ngã mấy cái ly sứ trên bàn, vội vàng cúi xuống thu dọn.
Ngọn đèn dầu bên trong hơi lay động, hình như nghe được động tĩnh bên ngoài, phía sau bình phong vang lên tiếng vải ma sát sột soạt.
Ôn nhã thiếu niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mờ mờ thấy bóng người hắt lên bình phong.
Một cái thân ảnh mảnh khảnh như đang giãy giụa, muốn chống khuỷu tay ngồi dậy, đang muốn nói cái gì, lại bị một bóng người khác nắm lấy cổ tay, cường thế ấn về giường.
Bên trong mơ hồ vọng ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
“Không được dậy.” Một giọng khác trầm thấp, âm u lên tiếng.
Phần eo của hai người kia dính sát vào nhau, động tĩnh bên trong cũng quá lớn rồi, Lam Tư Truy trong lúc vô ý nhìn thoáng qua —— phi lễ chớ nhìn!
Thiếu niên lập tức dời ánh mắt đi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không dám nhìn nữa, cảm thấy gương mặt nóng lên, tim đập như nổi trống.
Thanh âm lãnh đạm mà uy nghiêm của Hàm Quang Quân rốt cuộc cũng từ phía sau bình phong truyền đến: “Tư Truy, chớ lưu lại.”
Lam Tư Truy vội vàng đáp: “Dạ.
Đồ vật ngài dặn dò đều đã mang tới, đặt ở trên bàn.” Hắn do dự một chút, vẫn là lấy hết can đảm triều hướng bình phong hỏi: “Hàm Quang Quân…… Ngụy tiền bối vẫn ổn chứ ạ?”
Lam Vong Cơ im lặng một chút, mới nói: “Hắn sẽ không sao, ngươi đi trước đi.”
“Dạ!” Lam Tư Truy chạy nhanh ra ngoài Tĩnh thất, khép cửa lại, xoay người, dùng sức thở mạnh một hơi mà nãy giờ bị nghẹn ứ trong ngực.
Kỳ thật, so với các đệ tử khác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn xem như tương đối không quá sợ Hàm Quang Quân.
Nhưng hôm nay, Hàm Quang Quân thật sự quá đáng sợ, cả người tỏa ra uy áp cường đại khiến người đối diện không dám thở, cảm giác giống như có một con mãnh thú ẩn thân ở phía sau mình, đang mở to mồm để lộ răng nhọn, tùy thời có thể đem bản thân mình một ngụm cắn chết.
Một uy lực đáng sợ như vậy cứ bao phủlên đỉnh đầu Lam Tư Truy suốt từ khi bước vào Tĩnh thất, khiến hắn nghẹn ứ sợ hãi không nói được gì.
Đại khái chỉ có Ngụy tiền bối, mới dám đứng trước mặt Hàm Quang Quân hiển lộ răng nanh thôi.
Lam Tư Truy vừa nghĩ lung tung, vừa bước nhanh rời khỏi nơi này.
Ngụy Vô Tiện đầy người mồ hôi mà nằm thở dốc.
Trong miệng bị thô lỗ nhét vào mạt ngạch, hai cổ tay bị chế trụ, mãi đến khi Lam Tư Truy rời đi xa, mới được buông ra.
“Lam Trạm…… Uhm aaa……”
Sau khi cửa Tĩnh thất được đóng lại, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện.
Hắn phun mảnh vải ướt át trong miệng ra, lang thang mà đong đưa vòng eo, chân dài quấn lấy sau eo Lam Vong C không bỏ, mơ màng nở nụ cười, bàn tay không kiềm được mà vuốt ve cơ ngực săn chắc của nam nhân hướng nam nhân, thoải mái mà rên rỉ một tiếng.
(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!)
Ngụy Vô Tiện phóng túng thiên tính, không có lúc nào là không khát cầu phong kỳ của hắn, một giây một phút cũng không muốn rời xa.
Biết rõ có người tới gần, Lam Vong Cơ vẫn kiên trì ôm chặt hắn, xỏ xuyên thật sâu vào hoa động của phong lân, hương rượu thu thục kim quế thuộc về hắn tỏa ra ngày càng nồng đậm, lại càng khiến phong kỳ bên trên càng mất đi lý trí.
“Ta…… nhịn không được.” Lam Vong Cơ nhìn thấy trong ánh mắt của Ngụy Vô Tiện có một tia ủy khuất, liền đem hắn bế lên ngồi ở trên người mình, kiện eo đĩnh động, dương v*t cương ngạnh cố tình dựa gần vào huyệt bích mềm mại ướt át, thong thả vừa cọ lại nghiền, thịt huyệt sớm bị sủng hư bên trong lập tức xoắn chặt lấy y, tiết ra càng nhiều thủy dịch.
Tiếng hai thân thể va chạm vào nhau vang lên mãnh liệt, hòa cùng tiếng nước lép nhép lệnh người xấu hộ kéo dài suốt một khắc, ngón tay Ngụy Vô Tiện đặt trên vai nam nhân chậm rãi cuộn lại, bấu chặt, gần như nửa người trên của hắn đều dựa ngực Lam Vong Cơ, toàn thân hắn mệt mỏi vô lực.
Mái tóc đen dài rối tung của hắn xõa dài sau lưng, theo nhịp độ cắm lộng của Lam Vong Cơ mà phất phơ lay động, cả người suy yếu mà thừa nhận thảo phạt từ người khác.
Vui thích lại một lần nữa vượt qua giới hạn, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ôm sát lấy cổ của y, lông mi ướt đẫm dính, không biết là do mồ hôi hay là nước mắt, tiếng thở dốc bên tai hóa thành tiếng rên rỉ cất cao, thanh âm run rẩy mà xin tha: “Lam Trạm……! Sâu, sâu quá!...!Uhmm, thiển, thiển một chút…… Ô!”
Mà Lam Vong Cơ hơi hơi mỉm cười, hạ đôi môi nóng bỏng của y ghé sát vào vành tai trắng nõn của Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói mấy chữ.
Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt nhìn Lam Vong Cơ, như hoài nghi những gì mình vừa nghe không phải là thật.
Sau đó hắn lại không nhịn được, hưng phấn mà cười, chống tay lên hai vai của y mà cử động thân thể của mình, đem thạc vật chôn trong cơ thể rút ra, chủ động ngồi dựa vào đầu giường.
Hai tay Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy bắp đùi, chậm rãi bẻ ra, hai chân mở rộng ra đến mức tận cùng.
Hắn đem hai ngón tay nhét vào huyệt khẩu đang khép mở, banh rộng cửa động thành một cái lỗ nhỏ, để lộ thịt non đỏ thắm bên trong, làm dâm dịch hỗn cùng tinh dịch chảy ướt đầy cả bàn tay của hắn.
Ngụy Vô Tiện thay đổi một tay khác tiếp tục duy trì huyệt khẩu được mở rộng, nâng bàn tay ướt đẫm kia lên tới gần môi đỏ liếm một chút.
Thấy Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt, hắn bày ra tư thái mị hoặc đến cực điểm, khàn khàn cất lời: “Không nghĩ tới, ngươi là cái dạng này nha, Hàm Quang Quân……” Hắn cười oán trách, “Ta đem thủy đào ra ngoài một ít rồi, sẽ không quá trơn khiến ngươi bị trượt vô sâu, đúng không?”
Yết hầu Lam Vong Cơ phát ra một tiếng trầm thấp nguy hiểm, dùng lực chế trụ hai đầu gối của hắn, kéo hai chân hắn quấn lên eo sườn của y, thẳng lưng đem ngạnh trướng no đủ một lần nữa hung ác đâm thẳng vào thủy nộn huyệt trung, nhiều lần không lưu tình mà cọ nghiền vào nơi mẫn cảm, yếu ớt nhất của hắn.
Người dưới thân hoảng hốt kinh hô một tiếng, rên rỉ nói: “Không! Không phải như vậy, a! Lam Trạm, đừng đừng đừng ——”
Ngụy Vô Tiện gian nan mà hô hấp, toàn thân bị nồng hậu đến ngạt thở băng tuyết bạch đàn khí vị bao lấy, nơi giữa hai chân bị người trừu cắm hết sức, ngọc hành phía trước bừng bừng phấn chấn, bị ép đến độ rỉ ra vài giọt huyết thanh, chứ không phải là tinh dịch trắng đục nữa.
Hợp hoan kỳ mới tới ngày thứ hai, Ngụy Vô Tiện gần như bị nó ép tới khô luôn rồi.
May mắn là nhờ có phong kỳ không ngừng an ủi, đêm khuya ngày thứ hai đêm khuya, thời gian hắn thanh tỉnh ngày càng dài, đã có thể trong quá trình giao triền mà chậm rãi nói chuyện phiếm cùng Lam Vong Cơ vài câu.
Lo lắng trong lòng dần buông xuống, hai người lúc này mới có thể tận lực hưởng thụ vui thích của nước sữa giao hòa giữa phong lân phong kỳ, sự kết hợp hoàn hảo mà thiên địa tác hợp.
Cảm giác được dương tinh mãnh liệt phun trào bên trong cơ thể, Ngụy Vô Tiện dần dần thả lỏng, rơi vào hôn mê.
Hắn ngủ chưa được bao lâu thì bị cơn đói cồn cào làm tỉnh giấc, mở mắt dậy thì thấy mình đang gối đầu lên đùi của Lam Vong Cơ nghỉ ngơi, còn y thì đang lấy khăn ướt lau sơ qua thân thể cho mình.
Thấy Ngụy Vô Tiện đã tỉnh, Lam Vong Cơ đưa tay áp nhẹ lên gương mặt hắn, cảm thấy nhiệt độ trên người hắn không cao như lúc tình nhiệt, mà chỉ ấm ấm như bình thường, y nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Tỉnh? Khát sao?”
“Đói chết ta, cũng khát chết ta rồi.” Ngụy Vô Tiện nói đây là nói thật lòng chứ không phải giỡn như mọi khi, chống tay ngồi dậy tự mình bước xuống giường.
Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện, dẫn hắn ra ngoại thất, mở thực hộp, lấy đồ ăn ra ngoài.
“Hử? Ngươi vừa mới ra ngoài à?” Ngụy Vô Tiện nhìn thấy nồi cháo cá còn bốc khói, nghi hoặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn y.
Lam Vong Cơ cho một ít mật ong vào ly sữa đậu nành ấm, đưa cho hắn uống, thần thái tự nhiên mà đáp: “Chưa từng.
Là Tư Truy mang đến.”
“Tư Truy mang qua?” Ngụy Vô Tiện khát vô cùng, ngửa đầu uống mấy ngụm sữa lớn, nghe vậy mở to mắt, sau ngẫm nghĩ lại một chút, gật gù: “Cũng phải, haizz.”
Ngụy Vô Tiện sau khi uống sữa xong thì đặt cái ly lên bàn, giảo hoạt nháy mắt với Lam Vong Cơ: “Mấy ngày nay ta chính là điên cuồng một chút, Hàm Quang Quân, ngươi phải trông chừng ta thật kỹ đó nha.”
Lam Vong Cơ nhìn đôi mắt lấp lánh như sao trời trước mắt mình, bất giác khẽ nhoẻn miệng cười, giơ tay lau đi chút bọt sữa còn vương trên môi Ngụy Vô Tiện, sủng nịch nói: “Hồ nháo.”.