Vong Tiện Nhất Vẫn Thiên Hoang


Sau khi ngủ một đêm ở Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện liền trực tiếp trở thành khách quen ở chỗ này.
Giang Trừng tất nhiên không hiểu được, vốn luôn chơi đùa cùng nhau, hiện giờ lại thường xuyên không thấy bóng dáng, buổi tối cũng không biết chạy chơi bời ở nơi nào.

Vừa bị hỏi tới, Ngụy Vô Tiện luôn có thể nêu ra đủ loại lý do không giống nhau để qua loa với y, Giang Trừng cũng lười quản hắn, chỉ cảm thấy hắn đừng có rảnh việc gây rắc rối với Lam Vong Cơ là được.
Chuyện của Thủy Hành Uyên cũng không phải có thể giải quyết trong thời gian ngắn, sau khi tạm thời giảm bớt, Lam Khải Nhân bắt đầu giảng dạy trở lại.
Việc giảng dạy đã trở lại bình thường, có nghĩa là các kỳ thi khác nhau cũng bắt đầu.

Nhiếp Hoài Tang tất nhiên là kêu khổ không ngừng, chỉ đành cầu Ngụy Vô Tiện hỗ trợ nhiều hơn.

Ngụy Vô Tiện gần đây không vi phạm chuyện gì, cũng không bị chép phạt, đương nhiên chỉ có thể lấy thứ khác đến hiếu kính báo đáp hắn.
Lam Khải Nhân giám sát kỳ thi cũng không thể nào luôn bao quát mọi thứ, Ngụy Vô Tiện liền nhân cơ hội lại ném cho Nhiếp Hoài Tang một tờ giấy nhỏ.

Nhưng tờ giấy nhỏ còn chưa bay đến tay Nhiếp Hoài Tang, đã bị Lam Vong Cơ trực tiếp chặn lại.

Nhiếp Hoài Tang trong lòng kinh hãi, nhưng thấy Ngụy Vô Đích làm như không có việc gì cười với hắn, rồi lại nháy mắt với Lam Vong Cơ.

Trợn mắt há mồm chứng kiến ánh mắt Ngụy Vô Tiện bay tới bay lui, Nhiếp Hoài Tang quả thực cảm thấy Ngụy huynh điên rồi, để phao nhắc bài bị bắt ngay tại trận, còn dám dùng ánh mắt trêu đùa Lam Vong Cơ như thế.

Điều càng làm cho hắn sửng sốt hơn chính là, Lam Vong Cơ không lộ ra chút thần sắc tức giận nào, cũng không đem chứng cứ phạm tội giao cho Lam Khải Nhân, chỉ cất mảnh giấy nhỏ sang một bên, tiếp tục lặng lẽ viết bài làm của mình.
Nhiếp Hoài Tang không rõ tình huống ném một ánh mắt nghi vấn về phía Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện thì đáp lại hắn bằng một ánh mắt kêu hắn yên tâm đừng lo lắng.

Nhiếp Hoài Tang lúc này mới miễn cưỡng yên tâm, mảnh giấy nhỏ bị Lam Vong Cơ chặn lại giữa đường, cũng không có cách nào tiếp tục gian lận, nhưng y không vạch trần bọn họ đã là tạ ơn trời đất, càng không có can đảm tiếp tục gây án, chỉ đành cắn đầu bút dựa vào ký ức hỗn loạn mà vất vả trả lời trên giấy.
Kỳ thi rốt cuộc chấm dứt, Nhiếp Hoài Tang đã trở thành kẻ liệt nửa người, hữu khí vô lực tiến đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, vừa định hỏi hắn chuyện gì xảy ra, thì thấy Ngụy Vô Tiện ngay cả một ánh mắt cũng không chia cho hắn, cứ thế trực tiếp rời khỏi Lan Thất.
Nhiếp Hoài Tang càng thêm khó hiểu, trước kia Ngụy Vô Tiện thích nhất quậy phá cùng với bọn họ, gần đây đã xảy ra chuyện gì? Hắn chậm rãi phe phẩy quạt, cẩn thận nhớ lại, cảm thấy gần đây Ngụy Vô Tiện hình như quả thật rất khác thường, ước chừng là bắt đầu từ sau lần bị đánh rồi đi ngâm ở Suối nước lạnh.

Chỉ nghe nói Suối nước lạnh này có tác dụng định tâm tĩnh tính, trị vết bầm vết sưng, chẳng lẽ còn có công hiệu khác.
Sau khi rời khỏi Lan Thất, Ngụy Vô Tiện chạy thẳng theo đường mòn ngăn Lam Vong Cơ lại ở trong rừng cây.
Quan hệ của hai người cũng không công khai, tuy mỗi đêm Ngụy Vô Tiện đều ngủ ở Tĩnh Thất, nhưng ban ngày bề ngoài cũng không có gì khác biệt so với trước kia, hắn vẫn cùng đám đệ tử thế gia kia lăn lộn cùng nhau chơi đùa như cũ.
Nhưng hôm nay để việc nhắc bài bị thất bại, còn bị Lam Vong Cơ bắt được, tuy rằng y không đem vạch trần chuyện này, nhưng Ngụy Vô Tiện biết trong lòng y nhất định là có chút không vui, cũng không quan tâm đến việc chơi đùa cùng các đệ tử thế gia khác sau giờ học, đã trực tiếp tới tìm Lam Vong Cơ.
Đè Lam Vong Cơ lên thân cây, Ngụy Vô Tiện chống hai tay ở hai bên đầu y, hỏi: "Lam Trạm, có phải ngươi tức giận không."
Lam Vong Cơ dời ánh mắt sang một bên, ra khỏi tầm mắt của Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói: "Cũng không."

Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay nắm cằm y, xoay đầu y lại, ép y nhìn vào mắt mình, không hài lòng nói: "Thật sự không tức giận à, vậy tại sao ta có thể nhìn thấy vừa rồi ngươi vo viên tờ giấy nhỏ kia lại mạnh thế.

Nè, tờ giấy nhỏ tội nghiệp, chưa hoàn thành sứ mệnh của nó, đã bị ngươi tàn phá như vậy."
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, tựa như đã quen với những lời nói nhăng nói cuội như thế của hắn nhưng lại không có cách nào.
Lam Vong Cơ không để ý tới hắn, Ngụy Vô Tiện liền tự mình diễn kịch: "Đã nói với ngươi rồi, muốn giữ chữ viết của ta, trực tiếp tìm ta là được rồi, ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ viết cho ngươi bấy nhiêu, cả người của ta đều là của ngươi, mấy tờ giấy tính là cái gì đâu.

Nhưng ngươi chặn tờ giấy nhắc bài ta viết cho Nhiếp Hoài Tang làm gì, năm nay hắn lại không vượt qua kỳ thi, thì đại ca hắn thật sự sẽ chặt chân hắn."
Có mấy chữ nào đó dường như khiến Lam Vong Cơ rất là hưởng thụ, ánh mắt vốn lạnh lùng của y dịu xuống vài phần, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Thi cử không thể gian lận."
Ngụy Vô Tiện nháy mắt với y: "Ngươi cũng là người của ta rồi, không thể châm chước một chút sao."
"Không thể."
"Ồ, thiết diện vô tư vậy luôn." Ngụy Vô Tiện ghé sát vào mặt y, thấp giọng nói, "Vậy sao ngươi không đưa tờ giấy chặn được giao cho Lam lão tiên sinh.

Lam Nhị công tử, ngươi đây có tính là...!bẻ cong quy củ vì người thân không ha."
Lam Vong Cơ không nói, hơi rũ mi mắt xuống.

Ngụy Vô Tiện nhịn không được mổ lên khóe miệng của y một cái, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, không trêu ngươi nữa, dù sao cũng không thật sự gian lận thành công, cùng nhất cũng chỉ coi như là gây án không thành đi."
Tuy rằng mỗi ngày hai người ngủ cùng một chỗ, không thể thiếu các kiểu hôn môi, nhưng bị Ngụy Vô Tiện không hề báo trước đột ngột hôn một cái, Lam Vong Cơ vẫn đỏ tai, một lát sau mới nói: "Lần sau không thể như thế, nếu không..."
Ngụy Vô Tiện lại quyết đoán hôn y một cái, trực tiếp cắt ngang lời của y: "Được rồi, ta biết rồi, sau này tuyệt đối không như vậy, cho dù sau này muốn làm, trước đó cũng phải có được sự cho phép của ngươi được chưa? Hôm nay xuống núi chơi không, Nhiếp Hoài Tang lần trước lại phát hiện ra quán ăn ngon."
Lam Vong Cơ nói: "Hôm nay ta phải đi Tàng Thư Các chép sách cổ."
"Một người sao chép sẽ nhàm chán lắm đó." Ngụy Vô Tiện không cần suy nghĩ nói, "Ta chép cùng với ngươi nhé."
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không cần, một mình ta là được."
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một chút, chép sách quả thật rất nhàm chán, nhưng chép cùng với Lam Vong Cơ hình như cũng không nhàm chán như vậy, bất quá hắn vẫn rất muốn đi ăn quán kia, dù sao món ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự quá khó diễn tả.
Thấy hắn có chút do dự, Lam Vong Cơ nói: "Ngươi xuống núi chơi đi."
Nếu Lam Vong Cơ đã nói như vậy rồi, Ngụy Vô Tiện cũng không rối rắm nữa, cười nói: "Vậy ta sẽ cùng bọn họ xuống núi chơi nhé, buổi tối lại đi tìm ngươi."
Lại hôn một cái ở sườn mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mới rời đi theo hướng ngược với y.

Ở dưới chân núi ăn no uống đủ rồi đi dạo một vòng Thải Y Trấn, đám đệ tử thế gia mới chơi chưa đã thèm mà trở về trên núi, tất cả đều nói dưới chân núi này mới là cuộc sống bình thường nên có, ở trên núi này quả thực cũng không phải là nơi người bình thường có thể sống.
Mọi người đang nói chuyện phiếm, chỉ có Nhiếp Hoài Tang tiến đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, tò mò hỏi: "Ngụy huynh, đồ ăn ngươi mang về từ nhà hàng là cho ai?"
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Ngươi đoán xem."
Nhiếp Hoài Tang trầm ngâm một lát, tò mò nói: "Chẳng lẽ Ngụy huynh ngươi coi trọng vị nữ tu nào trên núi này, đây mới....."
Bên cạnh một thiếu niên kinh ngạc nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ còn có nữ tu sao?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Tất nhiên là có, chẳng qua gia quy Lam gia nghiêm khắc, giữa nam tu và nữ tu phân chia rõ ràng, từ trước đến nay là tách ra tu luyện, cho nên chúng ta mới chưa từng thấy qua."

Vừa nghe bọn họ nói như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng nảy sinh hứng thú: "Nữ tu Lam gia á? Ta cũng chưa từng nhìn thấy, không bằng chúng ta......"
Hắn còn chưa dứt lời, một đám người bên cạnh vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó cả đám ngoan ngoãn khúm núm chào hỏi người đi tới: "Lam Nhị công tử.

"
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, chỉ thấy Lam Vong Cơ mặt xụ xuống đi về phía bọn họ.
Thật ra người ngoài chắc là cũng không nhìn ra trên gương mặt như giếng cổ không một gợn sóng của y có biểu tình gì thay đổi, nhưng mấy ngày nay ở chung với Lam Vong Cơ thường xuyên, Ngụy Vô Tiện cũng dần dần có thể nhận ra được chút chút, ví dụ như Lam Vong Cơ hiện giờ tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng, nhưng rõ ràng so với bình thường có vẻ không vui hơn một chút.
Mọi người vừa thấy là Lam Vong Cơ tới, những khuôn mặt vốn đang tươi cười đùa giỡn lập tức thu lại, chỉ có Ngụy Vô Tiện là ngoại lệ, nụ cười trên mặt ngược lại càng xán lạn hơn.
Lam Vong Cơ mở miệng, quả nhiên không ngoài dự đoán chính là gia quy nhà họ Lam: "Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể lớn tiếng ồn ào."
Đám học sinh vội vàng gật đầu, đồng thanh nói xin lỗi, rồi giải tán giống như chim thú tan tác, sợ lại bị chưởng phạt của Lam gia lôi ra lỗi lầm gì đó.
Giang Trừng vốn định kéo Ngụy Vô Tiện rời đi luôn, nhưng cảm thấy hắn không có ý định đi, cho hắn một ánh mắt nhắc nhở, cũng không muốn ở lại gần bên Lam Vong Cơ, nên rời đi trước theo các học sinh khác.
Mọi người bên cạnh đều đi hết, Ngụy Vô Tiện mới đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, kỳ quái nói: "Ngươi không phải đang chép sách à, tại sao lại tới đây?" Nhìn lướt qua xung quanh trống rỗng, hắn lại bất đắc dĩ nói, "Ngươi nói ngươi đáng sợ như vậy đó hả? Làm bọn họ đều sợ hãi đó."
Lam Vong Cơ không trả lời hắn, chỉ nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể quấy nhiễu nữ tu, điều 7 gia quy trên tảng đá gia huấn đã ghi."
Ngụy Vô Linh rất vô tội chớp chớp mắt: "Ta không có, ngươi vu oan ta."
Lam Vong Cơ nhấc mi mắt nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện lập tức cợt nhả tiến lên: "Vừa rồi ta thuận miệng nói vậy thôi, ta ngắm Nhị ca ca nhà ta còn chưa đủ, xem nữ tu cái gì chứ."
Thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dịu xuống một ít, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy, Lam Vong Cơ có phải bởi vì hắn vi phạm gia quy mà không vui đâu, là tại vì hắn nói hắn muốn nhìn nữ tu mà thôi.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được cười, nhưng trong lòng ấm áp, Lam Vong Cơ người này, sao lại đáng yêu như vậy chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận