Vong Tiện Nhất Vẫn Thiên Hoang


Lam Hi Thần quả thật không cố tình cắt ngang bọn họ, chỉ là tình cờ lại gặp được hình ảnh thế này.

Lúc tới vừa vặn nghe được Ngụy Vô Tiện hỏi Lam Vong Cơ có muốn cùng hắn đi Vân Mộng chơi hay không, mà đây cũng chính là chuyện hắn tới tìm Lam Vong Cơ để nói chuyện, bèn nói tiếp theo lời của Ngụy Vô Tiện: "Vong Cơ, lần này ngươi có thể cùng đi Liên Hoa Ổ một chuyến."
Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, dường như vẫn còn do dự, lại nghe Lam Hi Thần nói: "Ta đã bẩm báo với thúc phụ, mấy năm gần đây ngoại trừ đi ra ngoài săn bắn đêm, cứ luôn cả ngày đều nhốt mình trên núi tu luyện, đúng lúc nhân dịp này, cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian."
Đã như vậy, Lam Vong Cơ cũng không do dự nữa, hướng huynh trưởng hành lễ cám ơn, lúc ngẩng đầu lên lại, đập ngay vào mắt chính là nụ cười vô cùng xán lạn của Ngụy Vô Tiện.
Có Lam Vong Cơ đồng hành, Ngụy Vô Tiện tất nhiên là không cùng Giang Trừng trở về nữa, hai người thuê một con thuyền thuận theo đường thủy mà đi, từ Cô Tô tới Vân Mộng.

Mấy ngày sau đến Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện tâm huyết dâng trào, trực tiếp dẫn Lam Vong Cơ đến một hồ sen, mặc dù còn chưa đến mùa hạt sen chín, nhưng cứ muốn dẫn y đến xem.
"Lam Trạm ngươi biết không, hồ sen này có một ông lão có bản lĩnh dùng gậy trúc đánh người rất lợi hại."
Vốn cũng không trông mong Lam Vong Cơ đáp lại cái gì, Ngụy Vô Tiện đang lo tự mình cười, bỗng nhiên nghe đối phương nói: "Ta biết."
"Hả?" Ngụy Vô Tiện hơi ngẩn ra, nghi hoặc chớp mắt với y.

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đã từng nói qua."
Ngụy Vô Tiện vẫn khó hiểu: "Nói khi nào, sao ta không nhớ,"
Khẽ thở dài một cái rất nhẹ đến mức khó phát hiện, Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Đêm đầu tiên ngươi ở Tĩnh Thất."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới đột nhiên nhớ ra, khi đó đúng là đã nói qua, nhưng khi đó hắn quá buồn ngủ, còn chưa nói xong đã trực tiếp ngủ thiếp đi, lại không nghĩ tới Lam Vong Cơ nhớ rõ ràng chuyện này như vậy.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì một cái, tiếp tục nói: "Gậy trúc của ông lão kia đánh lên trên người, đau hơn nhiều so với thước phạt của nhà các ngươi.

Lúc ấy ta đã nghĩ, ta nhất định phải lừa Lam Trạm tới đây, để cho y cũng bị trúng mấy cái như vậy."
Trong đôi mắt xưa nay thanh lãnh hiện lên một nụ cười, Lam Vong Cơ lại hỏi: "Vì sao phải đánh người."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc: "Hái trộm sen ở đây á." Dừng một chút, lại tiếp tục bổ sung, "Thật ra cũng không tính là trộm, bởi vì mỗi lần hái sen trở về, ta đều sẽ tìm Giang thúc thúc giúp ta đi tính tiền với ông lão kia.

Nhưng ông lão này đánh người rất dã man, biết rõ chúng ta sau này sẽ trả tiền, mà lần nào cũng đều đánh ác như vậy." Nói xong, hai tay xoa xoa vào cánh tay, giả bộ rất đau.

"Thật sự rất đau?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, thật sự rất đau, vết bầm tím mấy ngày cũng không tan được."
Trong ánh mắt hiện lên một tia thương tiếc, Lam Vong Cơ nói: "Lần sau ta che chở ngươi."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha hai tiếng, lắc đầu nói: "Ha ha, ta là người yếu ớt như vậy sao, còn cần ngươi che chở." Bỗng nhiên nhận ra được điều gì, hắn vội hỏi, "Chờ một chút, ý của ngươi lời nói này, là muốn cùng ta hái trộm sen sao?"
Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn, từ chối cho ý kiến.
Ngụy Vô Tiện cùng hắn nhìn nhau một lát, phụt cười, ôm chầm Lam Vong Cơ mổ lên mặt y: "Nếu bị thúc phụ ngươi biết ngươi trở thành bộ dáng này, ông ấy lại phải lên cơn đau tim mất thôi."
Lam Vong Cơ đỡ vững người đột nhiên nhào tới, đề phòng thuyền lắc quá mức rồi trực tiếp lật thuyền.
Trong mắt là ý cười không nhịn được, lúc Ngụy Vô Tiện chuẩn bị hôn lên, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu cực kỳ vang dội: "Đại sư huynh!"
Hắn vội vàng buông Lam Vong Cơ ra, nhổ một phiến lá sen ra nhìn qua, là các sư đệ của hắn.

Cũng may cách xa, còn có mấy lá sen che chắn, đám nhóc kia hẳn là không nhìn thấy bọn hắn vừa rồi làm cái gì, ra hiệu cho Lam Vong Cơ chèo thuyền qua, còn chưa tới gần, chợt nghe Lục sư đệ của hắn lại kêu lên: "Đại sư huynh, vị bên cạnh huynh chính là Lam Nhị công tử, cô gia (con rể) tương lai sao?"

Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa ngã ra khỏi thuyền xuống nước, được Lam Vong Cơ đỡ lại, giật giật khóe miệng dở khóc dở cười răn dạy nói: "Cô gia cái gì, ngươi gọi lung tung gì đó."
Bị đại sư huynh răn dạy một câu như thế, Lục sư đệ dường như nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới mở miệng nói: "Nhưng sư phụ nói rõ năm sau là ngươi gả đi Cô Tô, không phải là Lam nhị công tử gả đến Vân Mộng nha, không gọi y là cô gia thì gọi là cái gì?"
Ngụy Vô Tiện hiếm khi bị nghẹn họng, bất mãn phất phất tay với nó: "Cái gì mà gả với không gả, con nít biết cái gì, đúng lúc các ngươi tới, giúp ta trở về nói với Giang thúc thúc một tiếng ta đã quay về rồi, ta cùng với......" Suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra cách xưng hô thích hợp, Ngụy Vô Tiện liền tiếp tục nói, "Chúng ta lát nữa sẽ trở về Liên Hoa Ổ."
"Biết rồi, đại sư huynh, vậy chúng ta đi trước." Nhận lệnh, một đám thiếu niên liền nhiệt tình ầm ĩ chèo thuyền rời đi, lúc đi còn thỉnh thoảng nhìn Lam Vong Cơ bên kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ tò mò.
Đợi bọn chúng đi xa, Ngụy Vô Tiện mới bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Lam Trạm, bọn chúng kêu lung tung, ngươi đừng để trong lòng......" Vừa quay đầu lại, hắn lại hơi sửng sốt, theo bản năng nói: "Lam Trạm, vừa rồi có phải ngươi cười hay không?"
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ là ánh mắt nhu hòa nhìn hắn như cũ.
Ngụy Vô Tiện cũng nở nụ cười, tiến đến bên cạnh y, nói: "Lam Nhị công tử, có phải ngươi rất thích cách xưng hô này không?"
Lam Vong Cơ cũng không trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ nói: "Bây giờ trở về?"
Ngụy Vô Tiện biết y đang cố tình lảng tránh đề tài vừa rồi, liền nói: "Đúng vậy, đi, dẫn ngươi đi gặp sư tỷ ta."
Khi nhìn thấy Giang Yếm Ly, Ngụy Vô Tiện mơ hồ nhận ra, Lam Vong Cơ luôn bình tĩnh điềm nhiên lại có chút khẩn trương như vậy.

Có lẽ dọc trên đường đi nói với y rất nhiều điều tốt đẹp của sư tỷ, làm cho Lam Vong Cơ đối với nàng cũng đặc biệt tôn kính.
Đưa canh mới nấu xong cho Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm hỏi y: "Ngon không?"

Nếm thử một ngụm, Lam Vong Cơ nói: "Rất ngon." Cân nhắc một chút, lại quay sang Giang Yếm Ly, "Cám ơn sư tỷ."
Nghe thấy y gọi Giang Yếm Ly như thế, trong lòng Ngụy Vô Tiện không hiểu sao cứ thấy vui vẻ, cười nói: "Ta nói không sai đúng không, canh sư tỷ nấu là ăn ngon nhất."
Giang Yếm Ly mỉm cười một chút, nói: "Hai người thích là được rồi." Năm ngoái nghe phụ thân nói với nàng tin tức Ngụy Vô Tiện đính hôn với Lam gia Nhị công tử, trong lòng mặc dù có kinh ngạc, nhưng lúc ấy cũng không biết khúc mắc trong đó.

Bây giờ nhìn dáng vẻ hai người ở chung, nàng cũng từ đáy lòng cảm thấy vui mừng cho người đệ đệ này.
Gặp qua sư tỷ, uống canh xong, Ngụy Vô Tiện lại lôi kéo Lam Vong Cơ đi dạo một vòng chung quanh, mời y ăn loại bánh mình thích ăn nhất, dẫn y đi xem cái cây mình từng leo, kể cho y nghe chuyện xấu mình từng làm khi còn bé.
Ăn xong miếng bánh rán cuối cùng, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta cũng không biết, tại sao lại muốn tất cả những gì ta đã trải qua đều cho ngươi xem một lần, kể lại một lần." Cười một cái, Ngụy Vô Tiện lại nói, "Nhưng, đó đều là chuyện của quá khứ, con đường sau này, sẽ là chúng ta đi cùng nhau."
Hắn đè Lam Vong Cơ lên thân cây năm đó từng trèo, hai tay chống ở hai bên đầu của đối phương, cười xấu xa nói: "Nếu ngươi là người của ta, về sau ngươi phải theo ta hái trộm đài sen, bẫy gà rừng, cho dù bị ông lão cầm gậy trúc đánh, bị chó rượt theo, ngươi cũng phải đi theo ta."
"Dù sao đi nữa, ngươi làm thế nào cũng trốn không thoát." Trong ánh mắt mang theo chút ý tứ khiêu khích mà lười nhác, Ngụy Vô Tiện hất cằm cười nói, "Thế nào, có sợ không?"
Lam Vong Cơ dễ dàng đè ngược người đang đè mình vào thân cây.
"Vĩnh viễn sẽ không."
Ngụy Vô Tiện cười nhón chân, chủ động hôn lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận