Vong Tiện Nhất Vẫn Thiên Hoang


Quen cửa quen nẻo cầm Thiên Tử Tiếu vừa trèo qua đầu tường, Ngụy Vô Tiện suýt nữa trực tiếp ngã ngược trở về.
Một ngụm máu luôn nghẹn trong ngực mém phun ra, hắn hít một hơi thật sâu, dở khóc dở cười nói với người mặc bạch y bên trong tường: "Sao lại là ngươi hả!"
Mới vừa rồi ở trong phòng, quyển sách tranh vẽ Nhiếp Hoài Tang đưa cho hắn đã bị ném sang một bên, nhưng gương mặt băng thanh ngọc khiết kia cứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn, giống như bị in dấu không thể xua đi được.

Trong lòng phiền não vô cùng, uống một ấm trà cũng không đè xuống được, dứt khoát ra ngoài xuống núi tìm thứ có thể giải sầu tốt hơn.

Nhưng cũng không biết đến tột cùng là vận khí gì, vừa mới trèo qua đầu tường, đã đụng mặt với Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện một lần nữa nghiêm túc hoài nghi, Lam Vong Cơ có lẽ là thật sự mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hắn.

Âm thầm kêu khổ không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới trên mặt người đứng dưới tường hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng cũng là không ngờ lại gặp phải hắn ở chỗ này.
Sau khi từ trong từ đường đi ra, Lam Vong Cơ vốn nên trực tiếp trở về Tĩnh Thất, hôm nay cũng không phải đến phiên y tuần tra ban đêm, nhưng không tự chủ được lại đi tới chỗ này, càng không nghĩ tới vừa mới đi tới dưới bờ tường, đã nhìn thấy phía sau tường thò ra một cái đầu, còn có hai vò rượu tròn xoe.
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lát, Ngụy Vô Tiện vừa định mở miệng, đã thấy Lam Vong Cơ xoay người rời đi, không khỏi ngây ngẩn cả người trên mái hiên đầu tường.
Sao lại trực tiếp bỏ đi nữa? Lam Vong Cơ không muốn nhìn thấy mình như vậy sao, ngay cả vi phạm lệnh giới nghiêm cũng không bắt? Dễ dàng buông tha cho hắn như thế, vậy Lam Vong Cơ tới đây làm gì?

Mặc dù được Lam Vong Cơ hạ thủ lưu tình, không cứng rắn nhất định phải kéo hắn đi lĩnh phạt như lần trước, nhưng Ngụy Vô Tiện làm sao có thể chịu để yên như thế.

Lam Vong Cơ không tìm hắn gây phiền toái, hắn ngược lại càng thích chủ động tìm đối phương.

Quyết đoán đem vò rượu vứt sang một bên, hắn hai ba bước chạy đến trước mặt Lam Vong Cơ, ngăn cản đường đi của y.
"Ngươi......"
"Ngươi......"
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im lặng.
Chỉ nhìn nhau trong chớp mắt, Lam Vong Cơ liền nhanh chóng liếc mắt đi, hơi rũ mi mắt.
Nhìn y không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện mới tiếp tục nói: "Ngươi chạy cái gì hả, ta cũng không ăn thịt ngươi."
Lam Vong Cơ im lặng một lát, mới nói: "Có chuyện gì."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Không có việc gì, thì không thể tìm ngươi à."
"......" Trầm mặc một hồi, Lam Vong Cơ bình tĩnh từ kẽ răng nặn ra hai chữ, "Nhàm chán."
Thấy y lại xoay người muốn đi, Ngụy Vô Tiện trực tiếp kéo tay áo y lại: "Nếu ngươi lại trực tiếp bỏ đi, không nói chuyện với ta, ta sẽ nói cho mọi người biết, ngươi hôn ta hai lần!"

Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, lần đầu tiên rõ ràng là Ngụy Vô Tiện tự mình ngã nhào tới, lại trực tiếp đẩy hết tội lỗi lên người Lam Vong Cơ.

Nhưng Lam Vong Cơ dường như có áy náy trong lòng, cũng không tranh cãi với hắn, chỉ mím môi, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Nếu Lam Vong Cơ đỏ mặt tía tai tranh cãi vài câu với hắn, Ngụy Vô Tiện ngược lại sẽ thú vị hơn, dù sao hắn từ trước đến nay thích trêu chọc tiểu cũ kỷ nghiêm túc đàng hoàng này nhất, Lam Vong Cơ càng tức giận hắn lại càng vui vẻ.
Nhưng bây giờ thấp giọng xin lỗi như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng có chút thấy nhạt nhẽo, lại cảm thấy bộ dáng Lam Vong Cơ nhìn qua không giống bình thường, bèn mỉm cười vô vị nói: "Ngươi đã nói xin lỗi với ta rồi, được, ta tha thứ cho ngươi, ngươi không thể nói cái gì khác với ta sao?"
Lam Vong Cơ làm như nghiêm túc suy nghĩ một phen, mới nói: "Ngươi muốn nói cái gì."
Ngụy Vô Tiện trợn mắt, ngửa mặt lên trời thở dài, cách thức nói chuyện phiếm này của Lam Vong Cơ thật sự là có thể nhàm chán đến mức chết người.

Nhưng y hỏi trịnh trọng, hình như là thật sự rất nghiêm túc hỏi hắn muốn nói chuyện gì, làm cho người ta không thể cười nhạo nổi.

Vì thế hắn nhếch môi, cũng không nghĩ nhiều liền thuận miệng hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, cấm ngôn thuật nhà các ngươi, nếu không giải được, thì thật sự chỉ có một cách giải kia hay sao?"
Lời này vừa nói ra, hai người lại rơi vào im lặng.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên rất muốn tát mình bất tỉnh, tại sao lại miệng tiện quay trở lại đề tài xấu hổ kia cơ chứ.


Vừa định mở miệng giải thích gì đó, thì Lam Vong Cơ rốt cục mở miệng đáp: "Phải."
"À à, như vậy ha, vậy nếu là cách duy nhất, thì cũng chỉ đành làm như thế.

Không sao, Lam Trạm, ngươi không cần để trong lòng, ta cũng sẽ không quá để ý."
Không để ý tất nhiên là giả, hắn nói như vậy chỉ là ra vẻ thoải mái, để hai người đều không cần quá mức xấu hổ mà thôi, nhưng trong mắt Lam Vong Cơ lại mang ý nghĩa khác.

Nhưng mặc dù y tâm phiền ý loạn, cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm".
Trên khuôn mặt xưa nay luôn điềm tĩnh căn bản không phân biệt được cảm xúc trồi sụt của y, nhưng Lam Vong Cơ luôn luôn nói một không nói hai, nếu đã nói ừm, thì chuyện này cũng coi như bỏ qua, không cần rối rắm nữa, vì thế Ngụy Vô Tiện cũng phảng phất thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chuyện này nếu đã nói ra rồi, ngươi cũng không cần cứ trốn tránh ta nữa nhé?"
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, không nói một chữ được, cũng không đưa ra câu trả lời phủ định.
Đối phương không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy không thú vị, tiếp tục nói lời chân thành: "Sau này nếu ngươi hôn cô nương, cũng không thể hôn xong liền bỏ chạy như vậy, sẽ bị người ta xem như lưu manh mà đánh cho." Đem từ lưu manh liên hệ với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên rất muốn bật cười.
Cố kềm lại ý cười, hắn hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng nặng nề, tiếp tục truyền thụ kinh nghiệm của hắn như một tay lão luyện từng trải trong chuyện tình cảm: "Nhưng ta cảm thấy các cô nương nhìn thấy ngươi đoán chừng còn ước gì được ngươi hôn một cái, ai bảo diện mạo ngươi quá đẹp kia chứ."
Ngụy Vô Tiện biết mình cũng có diện mạo rất đẹp, nhưng hắn không hề keo kiệt chút nào mà khen ngợi Lam Vong Cơ, càng nói càng hưng phấn: "Ngươi biết không Lam Trạm, lúc ta đến Cô Tô, nghe rất nhiều cô nương Vân Mộng đều nhắc tới ngươi, nói dáng vẻ của hai vị Lam thị song bích đứng đầu thế gia công tử đẹp mắt như thế nào.

Nhưng thói quen không thích tiếp xúc với người khác của ngươi cũng không tốt lắm, sẽ dọa các cô nương bỏ chạy mất."
Cười liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, mới phát hiện sắc mặt của y có chút không tốt lắm, Ngụy Vô Tiện không hiểu chuyện gì chớp chớp mắt, vừa định mở miệng, chợt nghe Lam Vong Cơ lạnh giọng nói: "Ban đêm vi phạm lệnh giới nghiêm, mang rượu lên núi, theo ta đi từ đường lĩnh phạt."

Ngụy Vô Tiện hơi ngớ người ra, vừa nãy gặp nhau không nhắc tới chuyện này, sao lại đột nhiên nhớ ra? Hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị túm cổ áo đi từ đường.
Bị ấn quỳ gối trên tấm bồ đoàn, Ngụy Vô Tiện vừa định phản bác hai câu, thấy Lam Vong Cơ nhấc vạt áo trắng lên, cũng quỳ ở bên cạnh hắn.

Đã như vậy, hắn cũng không tiện đứng lên, dù sao chỉ là quỳ một chút, không bị đánh là được.

Nhìn Lam Vong Cơ quỳ thẳng tắp, nói nho nhỏ: "Lam Trạm, ngươi tội gì chứ, ngươi lại không phạm điều cấm, cũng quỳ ở đây làm chi."
Lam Vong Cơ không nói, chỉ thẳng người nhìn về phía trước.
Thấy y quỳ đoan chính như thế, Ngụy Vô Tiện cũng không khỏi hơi sửa lại tư thế.

Nhưng xưa nay hắn cũng không phải là người theo khuôn phép, thành thành thật thật quỳ chẳng bao lâu, đã cảm thấy thắt lưng bắt đầu tê mỏi, lại khôi phục thành tư thế ngã trái ngã phải.
Lam Vong Cơ cũng không để ý tư thế quỳ của hắn, trước sau cứ nhìn chằm chằm ngọn nến phía trước.
Đêm đã khuya, ánh lửa trong từ đường mờ tối, Ngụy VôTiện nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, nhưng Lam Vong Cơ đáp lại rất ít,khó tránh khỏi có chút nhàm chán, bất tri bất giác cảm thấy buồn ngủ.

Xiêu xiêuvẹo vẹo quỳ một hồi, mí mắt bắt đầu đánh nhau, không bao lâu, liền mơ mơ màngmàng mất đi ý thức ngủ thiếp đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận