Vong Tiện Phi Lai Hoành Tử


1.
Xạ Nhật chi chinh vừa bắt đầu được ba tháng, số lượng gia tộc lớn nhỏ gia nhập cuộc chiến đã gần trăm, trong đó chủ lực đương nhiên là gia tộc tu tập đao đạo, thực lực cường hoành, Thanh Hà Nhiếp thị gia chủ, Nhiếp Minh Quyết.

Không lâu sau khi Ôn Nhược Hàn chính miệng nói ra liên quân bách gia là "một lũ ô hợp, không biết tự lượng sức mình", trưởng tử Ôn gia - Ôn Húc liền bị Nhiếp Minh Quyết chém thủ cấp treo lên tường thành, có thể nói là đại khoái nhân tâm.

Vân Mộng Giang thị bị diệt, nhân vật trọng yếu chỉ còn thiếu tông chủ Giang Trừng cùng đại tiểu thư Giang Yếm Ly.

Mặc dù nghe nói, Vân Mộng đại đệ tử Ngụy Vô Tiện vào ngày Ôn thị tiến công cũng đã chạy thoát, nhưng ba tháng nay chưa từng lộ mặt xuất hiện.

Chỉ có Giang Trừng mang theo một ít môn sinh ngày đó không ở Liên Hoa Ổ nên may mắn thoát nạn, cùng các tân môn sinh trên đường chiêu mộ được và viện binh mượn được từ Mi Sơn Ngu thị, tất cả cùng nhau nâng lên đại kỳ Giang thị, tham dự Xạ Nhật chi chinh.

Thân là thiếu niên trẻ tuổi tuấn kiệt trong tiên môn bách gia, tu vi của Giang Trừng tuy không bằng Lam thị Song Bích cùng sư huynh Ngụy Vô Tiện, nhưng trong Bách gia cũng là một nhân vật nổi trội, thậm chí còn năng lực còn vượt qua rất nhiều khách khanh lớn tuổi hơn ở các tiểu gia tộc.

Hơn nữa, hắn thâm hận Ôn thị, khi tác chiến, dù nguy hiểm trùng trùng thì nhân lực Giang gia tổn thất cực nhỏ, bản thân Giang Trừng cũng chưa từng thụ thương, cho nên mặc dù Giang gia nhân tài điêu linh, trong cuộc chiến này cũng đạt được chiến tích tương đối chói mắt.

Hôm nay, Giang Trừng cùng Lam thị song bích cùng nhau tập kích Ôn thị giáo hóa ti, đem tiên kiếm của con cháu thế gia đoạt lại.

Một lần nữa được nắm Tam Độc trong tay, Giang Trừng cảm khái muôn vàn.

Hắn hít sâu một hơi, tay phải cầm chuôi kiếm, Tam Độc nhẹ nhàng xuất vỏ, một đạo linh lực màu tím vờn quanh, phản chiếu lên đôi mắt khiến ánh mắt sáng lấp lánh.

Lại cảm thụ viên kim đan đang vận chuyển linh lực lưu loát trong cơ thể, hắn có loại cảm giác như được sống lại một lần nữa.

Mặc dù có thể dùng tử điện đã nói rõ linh lực kim đan của mình đã khôi phục, nhưng chỉ có thật sự dùng kim đan thúc giục linh lực sử dụng Tam Độc, hắn mới chân chính cảm nhận được mọi chuyện là thật, không phải là mơ.

Lại thở dài một hơi, nghĩ đến kim đan trong cơ thể mình là nhờ ai mới có thể chữa trị, trong lòng Giang Trừng lại càng lo lắng.


Đã ba tháng rồi, Ngụy Vô Tiện vẫn mãi bặt vô âm tín, ít ra là sống phải thấy người, chết phải thấy xác chứ? Một người sao có thể biến mất không dấu vết chứ? Huống chi, Ngụy Vô Tiện là khôn trạch vừa mới phân hóa, nếu để bị người Ôn gia phát hiện...!
Giang Trừng không dám nghĩ tiếp nữa, treo Tam Độc bên hông, đưa tay đem bội kiếm tùy thân của mười tám vị sư huynh đệ Giang gia khi đó đã cùng hắn và Ngụy Vô Tiện tham gia Ôn gia giáo hóa, cất vào túi càn khôn.

Lúc này hắn mới nắm chặt nắm tay, đi lấy một thanh trường kiếm khác, cùng đeo bên cạnh Tam Độc.

Đột nhiên, tay của Giang Trừng cùng một bàn tay trắng nõn như ngọc đụng vào nhau.

Ngoại trừ người nhà, Giang Trừng cũng không thích cùng người khác quá mức gần gũi, rất nhanh rụt tay về.

Bàn tay kia dừng một chút, ngón tay khẽ cong lại, cũng thu hồi theo.

"Hàm Quang Quân?"
Thì ra là Lam Vong Cơ, tôn xưng "Hàm Quang Quân" này là được phong tặng nhờ những chiến công y giành được khi tham gia Xạ Nhật chi chinh mấy tháng nay.

"Giang tông chủ." Lam Vong Cơ vẻ mặt thản nhiên, hơi gật đầu hành lễ với Giang Trừng.

Giang Trừng vẫn chưa nghĩ nhiều, lần thứ hai cúi người cầm lấy thanh trường kiếm kia, suy nghĩ một chút, treo lên hông bên kia của mình: "Không làm phiền Hàm Quang Quân nữa."
Một đôi con ngươi lưu ly thiển sắc dõi theo động tác của Giang Trừng, dừng lại trên thanh kiếm kia một chút, chờ hắn mang kiếm xong, lúc này y mới thu hồi tầm mắt, do dự một lát, hỏi: "Ngụy Anh, vẫn chưa xuất hiện?"
Giang Trừng vẻ mặt quái vị, người này này cư nhiên lại đi hỏi thăm Ngụy Vô Tiện? Hắn trả lời: "Vẫn chưa.

Tên này, cũng không biết chạy đi đâu nữa.

Hàm Quang Quân, Lam gia gần đây cùng Ôn thị giao thủ, có nghe tin gì của Ngụy Vô Tiện không?"
Lam Vong Cơ nói: "Chưa." Dừng lại một lát, y lại do dự hỏi "Ngụy Anh là ở nơi nào thất lạc với Giang tông chủ?"
Giang Trừng càng kinh ngạc khi thấy y hỏi chi tiết như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Phụ cận Di Lăng."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, không nói lời nào nữa.

Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện không giống nhau, từ trước đến nay hắn không có gì để nói với Lam Vong Cơ.

Đối phương không mở miệng, hắn cũng chỉ khách khí gật gật đầu, liền dẫn đầu rời đi.

Chỉ là không bao lâu, hắn lại một lần nữa gặp Lam Vong Cơ.

"Hàm Quang Quân cũng nhận nhiệm vụ này?" Giang Trừng đối với việc gặp lại Lam Vong Cơ có chút không nói nên lời.

Lam Vong Cơ nói: "Phải."
Giang Trừng không còn gì để nói nữa.

Hắn luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này gặp phải Lam Vong Cơ nhiều hơn bình thường.

Lam gia bọn họ cho dù cách xa Ôn thị nhưng cũng không an toàn hơn là bao.

Lam Hi Thần cũng vừa mới về nhà không lâu, nhanh như vậy đã an trí xong mọi việc rồi sao? Thế cho nên nhị công tử của một đại gia tộc chủ chốt có thể chạy khắp nơi? Còn một mực đảo quanh địa giới Vân Mộng Di Lăng này?
Là tới tiếp viện Giang thị?
Chậc, không cần.

Huống hồ, hắn cũng không phải Ngụy Vô Tiện, thấy một khối băng suốt ngày ở trước mặt mình lắc qua lắc lại mà vẫn cảm thấy thú vị, Giang Trừng thực sự không muốn nhìn thấy Lam Vong Cơ chút nào.

Nhưng cho dù không muốn, người ta cũng nhận nhiệm vụ, Giang Trừng chỉ có thể nhận mệnh, ngự Tam Độc mang theo môn sinh bắt đầu chạy đi, đồng thời không chút thành ý chắp tay thi lễ với Lam Vong Cơ: "Vậy mời Hàm Quang Quân chỉ giáo nhiều hơn.


Không biết Lam gia có tin tức của Ôn Triều hay không? Ta nghe nói gần đây bị tên đó bị người khác truy sát gắt gao, có người khác cũng nhận nhiệm vụ này sao?"
"Không có." Mi tâm Lam Vong Cơ hơi nhíu lại, "Thủ đoạn của người truy sát Ôn Triều cực kỳ đặc thù, không giống như nhân sĩ chính đạo gây ra.

"
Giang Trừng ngự kiếm cách hắn thật xa, chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy thanh âm của đối phương, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Đã là đối với Ôn thị, thủ đoạn còn phân cái gì chính đạo tà đạo? Có thể giết Ôn cẩu, chính là đồng minh của chúng ta.

"
Lam Vong Cơ không đồng ý nhìn hắn một cái, nhưng vẫn chưa nói gì nữa, chỉ nói: "Có tin tức, Ôn Triều cùng Ôn Trục Lưu hiện giờ đang chạy tới Kỳ Sơn, cách đây không xa."
"Chạy tới? Là chạy trốn, phải không? A, hai tên ấy cũng có ngày hôm nay?" Hai mắt Giang Trừng ửng đỏ, thúc giục tam độc, tốc độ nhanh hơn vài phần, nhưng đi chưa bao xa liền dừng lại, kinh ngạc nhìn về một vùng tối đen phía trước, đem ánh mặt trời giữa trưa che hơn phân nửa, "Đây là cái gì?"
Lam Vong Cơ cũng thoáng chậm lại, một lát sau bắt đầu hạ xuống, vẻ mặt ngưng trọng: "Là oán khí."
Giang Trừng cũng theo đó hạ kiếm quang: "Oán khí nồng đậm như vậy? Ai có thể làm ra?"
"Đi kiểm tra một chút." Lam Vong Cơ đem Tỵ Trần tra vào vỏ, quanh thân sáng lên một đạo linh lực màu lam nhạt hộ thân, chậm rãi bước vào vùng tối kia, nơi mà oán khí lan tràn sâu đậm, kéo vài suốt một dặm.

Giang Trừng dặn dò môn sinh phía sau vài câu, cũng chống lên linh lực hộ thân, theo Lam Vong Cơ đi vào.

Vì đề phòng mọi thứ xung quanh, bước chân hai người cũng không nhanh.

Những oán khí này cũng không có ý đồ tấn công bọn họ, chỉ nhàn nhạt lan ra bao vây một vùng này lại.

Trong tai phảng phất nghe được một trận tiếng sáo, như có như không một mực quanh quẩn trong oán khí, cũng không biết có ảo giác hay không.

Hòa theo sự quỷ mị ẩn giấu trong oán khí loáng thoáng vang xa, tiếng sáo ấy nghe có vẻ có chút âm lãnh cùng đáng sợ.

Tuy nhiên, mặc dù có oán khí bao phủ, khu vực này chỉ là một khu rừng thưa thớt, chỉ có một con đường rõ ràng.

Hai người dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, không bao lâu thì sáng sủa lên một chút, thì ra là một mảnh đất trống trong rừng.

Oán khí đến nơi này yếu bớt không ít, đã có thể thấy rõ sự vật phía trước.


Bởi vậy hai người có thể nhìn thấy rõ ràng, mục tiêu lần này - Ôn Triều cùng Ôn Trục Lưu, đang nằm liệt trên bãi đất trống, chỉ còn chút sức mà co giật, hoàn toàn không cách nào di chuyển.

Hiển nhiên bọn họ đúng là bị người khác truy sát, hơn nữa người này cùng bọn họ hẳn là có thâm thù đại hận, không trực tiếp lấy mạng bọn họ, ngược lại giống như là đang vờn mồi, ngược sát.

Trên người Ôn Triều bọc một bộ áo choàng màu đen, trên mặt vết bẩn loang lổ, từ dưới áo choàng lộ ra một đoạn xương bắp chân trắng bệch, bên trên thịt đã thối rữa, hiển nhiên chân này đã phế đi.

Đầu tóc gã rối rắm, dơ bẩn không chịu nổi, bên dưới là một đôi mắt đầy tơ máu, lộ ra sự hoảng sợ tột độ xuất phát từ nội tâm.

Ôn Trục Lưu chết lặng nghiêng sang một bên, bộ dáng thoạt nhìn coi như sạch sẽ hơn một chút, nhưng hai chân đã vặn vẹo không thể đi lại, hai tay lộ ra ngoài đã chỉ còn xương cốt.

Năm ngón tay phải của hắn đã không còn nguyên vẹn, hẳn là bị người khác nghiền nát.

Giang Trừng thấy vậy, trong lòng sinh ra khoái ý vô hạn.

Hóa Đan Thủ!!!
Lực chú ý của Giang Trừng hơn phân nửa là nhắm vào Ôn Triều, Lam Vong Cơ lại chỉ nhìn lướt qua bọn họ một cái, đem tầm mắt chuyển dời đến nơi khác.

Ngay đối diện con đường nhỏ hai người đang đứng, một bóng người thon dài cầm đèn chắp tay đứng yên, mái tóc đen thật dài tản ra trên bả vai, từng đợt oán khí lượn lờ chung quanh mái tóc đen ấy, khiến người này trong như một tà thần.

Trong nháy mắt nhìn thấy thân hình người này, Lam Vong Cơ cả người khẽ chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm người nọ, cả người đơ cứng, không thể tiến lên phía trước dù chỉ một bước.

Ôn Triều không để ý Giang Trừng và Lam Vong Cơ đã đến, môi run rẩy nhìn người nọ, khàn khàn hầu họng, ào ào hai tiếng, mới miễn cưỡng phát ra thanh âm: "Ngụy...!Ngụy Anh...!Ngụy Vô Tiện...!Ngụy công tử, ngươi tha cho ta...!Lúc trước là ta không đúng...!Ta không phải là con người...!Bây giờ ngươi cũng không thương tích gì, cứ ở lại...!Giữ lại mạng chó của ta đi..."
Người nọ cười khẽ một tiếng, đi về phía trước một bước, trong ánh mặt trời bị xuyên thấu màn sương, hơi ngẩng đầu lên.

Đó là một khuôn mặt phong thần tuấn lãng, ngày xưa đều tràn ngập ánh mặt trời, hiện giờ lại tái nhợt như băng, cho dù ánh mặt trời rực rỡ đầu hạ đang rơi xuống, cũng không sưởi ấm vài phần cho khuôn mặt ấy, mà lại càng lộ ra vẻ quỷ dị.

Hắn nhìn thoáng qua Giang Trừng và Lam Vong Cơ, giống như nhìn thấy hai người xa lạ, thản nhiên thu hồi tầm mắt, tò mò nghiêng đầu, xoay cây sáo màu đen trong tay vài vòng: "Ngươi...!gọi ta là Ngụy Vô Tiện?"
TBC
--------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận