Vong Tiện Phi Lai Hoành Tử


Thật ra, khi vừa nghe được giọng nói của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thật sự rất vui.

Nhưng lại cảm thấy, nhanh như vậy đã ngừng chiến tranh lạnh với người ta rồi, hình như có chút rớt giá.

Vậy nên, lúc ngẩng đầu đối mặt với người ta, Ngụy Vô Tiện lập tức thu lại ý cười trên môi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Lam Vong Cơ dừng lại trước cửa, vẻ mặt hơi mất mát, im lặng một hồi mới xốc lại tinh thần, nói: "Ta vừa gặp Giang cô nương.

Nghe nàng nói Giang tông chủ đang phân hóa, nên ta đến xem.

"
Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy thất vọng, lẩm bẩm nói: "Thì ra là tới thăm Giang Trừng, ta biết ngay mà..."
Lam Vong Cơ không nghe rõ hắn đang nói gì, do dự một lát, lại nói: "Thật ra, ta...!ta tới là để gặp ngươi.

"
Ngụy Vô Tiện trong lòng nở hoa, vui vẻ vô cùng, thật sự nhịn không được, cong môi cười: "Nói như vậy tức là ngươi vẫn luôn chờ ở cửa sao? Nếu không sao lại tới nhanh đến vậy chứ? Ngươi ở cửa chờ làm gì? Cứ đi thẳng vào cũng được mà? Phù chú của ta đâu có ngăn được Hàm Quang Quân đâu?"
Một loạt câu hỏi như súng liên thanh của Ngụy Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ không kịp phản ứng, thần sắc có chút do dự, qua một hồi mới nói: "Ta sợ, ngươi vẫn còn đang giận, cũng không biết, ngươi có dùng cơm đúng giờ hay không."
Ngụy Vô Tiện trong lòng ấm lên, vô cùng cảm động, nhất thời miệng nhanh miệng, nói: "Ta đã ăn rồi."
Lam Vong Cơ nghe vậy, hơi bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải, mím môi, rũ mắt nói: "Vậy...ta mang về.

Lần sau sẽ mang tới cho ngươi.

"
"Đừng.

Ta, ta đúng là ăn rồi, nhưng mà ăn chưa có no.

Mang qua đây đi, để ta xem coi, Hàm Quang Quân mang món gì ngon cho ta nào".

Ngụy Vô Tiện khóe miệng cong cong, cười như hoa nở, cười đến đôi mắt cũng cong lên.

Thấy Lam Vong Cơ như thế, hắn thật có chút đau lòng, vì thế không giận dỗi với y nữa, chỉ chỉ lên bàn, ý kêu y đặt đồ lên đây.
Thấy thái độ của Ngụy Vô Tiện đột nhiên thay đổi, Lam Vong Cơ ngẩn ra một chút, theo lời đặt hộp thức ăn lên bàn, lúc này mới nhớ ra mình đến đây để làm cái gì, nói: "Ngươi qua phòng khác dùng cơm trước đi.

Ta ở đây là được.

"

Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nhớ ra mình còn đang giúp sư đệ hộ pháp, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Sắc mặt Giang Trừng càng ngày càng đỏ, nhìn như tôm luộc vậy.

Nhưng ngược lại hơi thở rất vững vàng, tín hương Càn Nguyên kỳ lạ kia dần dần nồng đậm lên.

Nhưng mà thật ra tín hương này cũng không gây áp lực gì lên Ngụy Vô Tiện.

Trên thực tế, nếu không phát hiện ra là mình đang mang thai, hắn cứ tưởng rằng mình là Càn Nguyên không à.
"Không sao đâu.

Ta không giống những Khôn Trạch khác, chút tín hương này của hắn không làm gì được ta đâu..."
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên một cỗ khí tức mãnh liệt từ người Giang Trừng bộc phát ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện không may đứng gần đó nên hứng mũi chịu sào, tín hương cứ thế mà xộc thẳng vào mũi, cảm thấy khó thở vô cùng.

Một lát sau, hắn cảm thấy choáng váng, cả người run lên.
Lam Vong Cơ biến sắc, trong nháy mắt liền đến chạy đến bên người Ngụy Vô Tiện, ôm đầu hắn vùi vào trong ngực mình: "Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện ở trong ngực y ho khan kịch liệt.
Tín hương này đúng là không gây ra áp lực gì cho hắn, nhưng mùi hương lại quá nồng đi, hắn nhất thời không cẩn thận, hít nhiều nên bị sặc.

Giang Trừng này cũng thật là, hương hoa sen có thanh nhã thoải mái biết bao, sao cứ nhất định phải thêm cái mùi cháy khét này vào làm gì, thật khó ngửi mà.
Hắn ra sức vùi mặt mình vào ngực Lam Vong Cơ, thiếu điều chỉ muốn kéo vạt áo người ta ra mà chui vào.

Vất vả lắm mới ngừng ho khan được, hừ hừ nói: "Lam Trạm, ta không thích mùi vị này của hắn, khó chịu quá.

Ngươi phóng tín hương của ngươi ra đi."
Thấy Ngụy Anh như một con mèo con, ở trước ngực mình cọ tới cọ lui như vậy, Lam Vong Cơ thật thụ sủng nhược kinh.

Rõ ràng vừa nãy còn đang chiến tranh lạnh, nhanh như vậy mà người ta đã tự động lao vào trong lòng mình rồi.
"Giang tông chủ đang phân hóa, không nên có tín hương của Càn Nguyên khác quấy nhiễu".

Lam Vong Cơ rất cao hứng khi thấy Ngụy Vô Tiện thích tín hương của mình như vậy.

Điều này khiến y không nhịn được mà nổi lên suy nghĩ, đứa nhỏ trong bụng Ngụy Vô Tiện phải chăng thật sự là của mình? Dù sao Giang Trừng cũng là Càn Nguyên, nhưng Ngụy Vô Tiện lại bài xích tín hương của hắn, thích tín hương của mình đến vậy, cho nên khả năng hai người đã từng giao hợp với nhau là rất lớn.
Nhưng tình huống bây giờ hơi đặc thù.


Các tu sĩ khi phân hóa đều tương đối suy yếu, nhất định phải có một Càn Nguyên có thể khống chế tốt tín hương của mình ở bên cạnh để hộ pháp.

Nếu không cẩn thận, hai loại tín hương sẽ xung đột với nhau, tín hương của Càn Nguyên đã phân hóa sẽ dễ dàng áp chế tín hương của Càn Nguyên đang phân hóa kia, hậu quả để lại tương đối nghiêm trọng.

Vạn nhất phân hóa thất bại, vậy thì vô cùng phiền phức.
Tuy rằng tín hương của Lam Vong Cơ không quá ổn định, nhưng một khi y nỗ lực khống chế, việc hộ pháp cho Giang Trừng cũng không thành vấn đề.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, ra sức ôm Lam Vong Cơ chặt hơn, hít một hơi thật sâu ở trong ngực y, lúc này mới thỏa mãn mà buông người ra: "Lần này là bất khả kháng, cứ vậy trước đi.

Lần sau phải để ta hít cho đủ đó."
Nghe nói còn có lần sau, tim Lam Vong Cơ như nổi trống trận, đập mạnh liên hồi.

Nhưng y vẫn cố gắng trấn định lại, khoanh chân ngồi bên giường Giang Trừng, quan sát tình trạng của hắn.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.

Mong mọi người ủng hộ chính chủ.

Thân!
"Yên tâm, nơi này có ta.

Ngươi qua phòng bên tránh chút đi.

"
Ngụy Vô Tiện vừa dùng bàn tay quạt quạt trước mũi mình, vừa đi đến bên bàn để hộp thức ăn, nói: "Tín hương của hắn nồng như vậy, ta có đến chỗ khác cũng vậy mà thôi, vẫn là ở đây cho rồi.

Đây là sư đệ của ta, ta không thể đi lung tung được.

Hay là để xem thử coi, ngươi mang đồ ăn ngon gì đến cho ta, biết đâu ăn ngon rồi ta sẽ không khó chịu nữa."
Vừa mở hộp thức ăn ra, mặt hắn liền nhăn lại: "Cái gì vậy nè? Toàn là rau xanh.

"
Lam Vong Cơ vừa lưu ý động tĩnh của Giang Trừng, vừa giải thích: "Là dùng canh xương nấu qua."
"Hàm Quang Quân cũng sành ăn thật nha.


Rau xanh nấu trong nước hầm xương, không quá béo cũng không quá nhạt, rất vừa miệng.

Ở đây có đầu bếp có thể làm ra thứ tinh tế đến vậy sao?" Ngụy Vô Tiện nghi hoặc, thuận tay mở cái bình bên cạnh ra, phát hiện ra bên trong là canh: "Còn có canh nữa à? Nhưng ta vừa mới uống canh xong.

Đây là canh cá hả?"
Lam Vong Cơ vẻ mặt có chút mất mát, nói: "Ừ".
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa để ý đến vẻ mặt khác lạ của y, chỉ nói: "Tuy rằng ta không còn nhớ gì, nhưng ta cảm thấy ta hẳn là thích nhất canh sườn củ sen mà sư tỷ nấu.

Mấy món canh khác tạm thời ta uống không nổi.

Ngươi cũng bị thương mà, đợi lát nữa ngươi uống canh này đi.

Để ta dán một tấm phù giữ ấm lên bình canh này, không để nguội đâu.

"
"Được." Tuy rằng có chút thất vọng vì Ngụy Vô Tiện không uống canh, nhưng thấy hắn nghĩ cho mình như thế, Lam Vong Cơ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Hộp thức ăn kia vẫn còn một tầng nữa, Ngụy Vô Tiện vốn không ôm kỳ vọng gì với mấy món trong đó, nhưng vẫn mở ra, phát hiện bên trong là một chén cơm cùng một dĩa đồ ăn nhỏ.

Tuy rằng cả căn phòng này đều là tín hương càn nguyên sặc mũi của Giang Trừng, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn ngửi được chút mùi cay nồng, kinh hỉ nói: "Là món cay?"
Thấy hắn rốt cuộc cũng có hứng thú với mấy món ăn y mang đến, Lam Vong Cơ thở phào, nói: "Cũng không quá cay, không nên ăn nhiều.

Cơ thể ngươi lúc này không thích hợp để ăn cay.

"
Ngụy Vô Tiện vội vàng gật đầu: "Được rồi, được rồi.

Ngươi muốn thế nào thì ta làm thế đấy.

Thật ra có chút cay là được rồi.

Ôi mẹ ơi, mấy ngày nay sư tỷ cấm tiệt ta ăn cay, ta hối hận vì theo Giang Trừng đến đây chết đi được.

Lúc trước, khi ta từ...!từ cái nơi quỷ quái kia ra, ngày nào cũng ăn cay mà có thấy bị gì đâu.

Các ngươi cứ làm quá lên không à."
Lam Vong Cơ nói: "Cẩn thận vẫn tốt hơn."
"Biết rồi." Ngụy Vô Tiện qua loa đáp lời y, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn rau thì rõ ràng lông mày có nhíu lại một chút, đến lúc ăn đĩa đồ ăn cay kia biểu tình mới tốt hơn một chút.

Nếu không phải tất cả những thứ này đều là tâm ý của Lam Vong Cơ, hắn sẽ chỉ ăn đĩa đồ cay kia thôi.

Ánh mắt Lam Vong Cơ thỉnh thoảng nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, thấy hắn luôn cau mày, trong lòng có chút lo lắng: "Không hợp khẩu vị?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Cũng không phải, đồ ăn rất ngon.

Nhưng mà cho muối ít quá, hơi nhạt.

Đầu bếp nấu mấy món này là chuyên nấu cho người mang thai sao?"
"Vậy...!cần thêm bao nhiêu nữa?" Lam Vong Cơ hỏi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Gấp đôi đi.

Thật ra ta cảm thấy, dù tăng gấp đôi thì so ra vẫn không ngon bằng mấy món trước đây ta từng ăn.

"
Lam Vong Cơ nói: "Được."
"Đầu bếp mà ngươi tìm thật ra tay nghề rất tốt.

Món cay ăn kèm này thật sự rất ngon, có lẽ đầu bếp này làm món cay ngon lắm đây.

Người tìm đâu ra vị đầu bếp này vậy?" Ngụy Vô Tiện thầm tính toán trong bụng, đợi lát nữa phải đi tìm vị đầu bếp kia ăn thêm mấy món mới được.

Đĩa đồ ăn này thật sự dẫn con sâu ham ăn trong bụng hắn ra rồi.
Lam Vong Cơ mất tự nhiên dời tầm mắt ra khỏi người hắn, dừng trên người Giang Trừng, đơn giản nói: "Trong thành."
Ngụy Vô Tiện thu dọn bát đũa vào trong hộp cơm, tiếp tục hỏi: "Tửu lầu nào? Lần sau tự ta đến đó tìm ông ấy làm cơm, ngươi không cần đi nữa.

Chỗ phòng bếp hỗn tạp như vậy, đâu phải là nơi ngươi nên tới chứ?"
"Sao không thể đi?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi là người là kiểu người Phong quang tuế nguyệt không nhiễm bụi trần, làm sao có thể ra vào nơi hỗn tạp khói lò như vậy chứ? Ngươi hẳn nên ngồi nghiêm chỉnh sau thư án, viết chữ vẽ tranh đánh đàn.

Mấy chỗ như vậy mới thích hợp với ngươi."
Một vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu hắn, cảm thấy hình như hắn từng thật sự nhìn thấy dáng vẻ của y sau thư án, ngồi ngay ngắn mà viết chữ.

Nhưng hình ảnh ấy thật sự rất mơ hồ, không lâu liền tiêu tán.

Chắc đây là ký ức lúc trước của mình.

Xem ra mình và người này, quan hệ thật không đơn giản.
"Cũng không thích hợp với ngươi."
"Sao lại không hợp với ta chứ? Với tính tình này của ta, phỏng chừng trước kia đã không ít lần lén vào bếp ăn vụng, nhất định là bị đánh không ít".

Ngụy Vô Tiện ngược lại rất tự biết bản thân mình là dạng người gì.
Lam Vong Cơ có chút do dự, nhìn hắn một cái, lại rũ mắt xuống: "Có ta ở đây, sau này không cần phải ăn vụng."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có ngươi thì sao chứ? Trừ phi ngươi là người nấu cơm, nếu không, ta vào bếp chính là ăn vụng rồi còn gì nữa?" Hắn nói xong, rồi đột nhiên như hiểu ra được điều gì đó, kinh ngạc đứng lên, "Không phải chứ? Lam Trạm, mấy món vừa rồi...!là ngươi làm sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận