Vong Tiện Phi Lai Hoành Tử


Ngụy Vô Tiện có chút đắc ý khi tìm được chỗ này.

Nơi này vừa lớn vừa hẻo lánh, còn có "thứ" tốt đến vậy.

Trong khoảng thời gian này, hắn đánh với Ôn gia không ít trận, lần nào cũng là đại thắng toàn thắng, khả năng khống chế oán khí cũng thuần phục hơn rất nhiều.

Nhưng hắn lo rằng sau này tháng lớn, thân thể sẽ ngày càng nặng nề, vậy thì sẽ khó tránh khỏi một lúc nào đó sẽ xuất hiện tình huống lực bất tòng tâm.

Vì vậy, Ngụy Vô Tiện quyết định tìm một biện pháp nào đó để giúp hắn khống chế oán khí, nhờ vào ngoại lực là tốt nhất.

Luyện ra một pháp khí, phí sức một lần, dùng được lâu dài.

Nhưng luyện chế ra một pháp khí có thể điều khiển oán khí thuần thục cũng không phải dễ.

Nguyên liệu chính là cửa ải khó khăn đầu tiên.

Nguyên liệu pháp khí xưa nay đều là linh tài, dùng để luyện chế chính đạo pháp bảo đương nhiên không thể thích hợp hơn, nhưng linh tài pháp bảo đều là dùng để dung nạp linh lực, căn bản không cách nào có thể cùng tồn tại với oán khí.

Ngụy Vô Tiện một đường tìm kiếm, nhưng đều không tìm được thứ nào hợp ý, hơn nữa hiệu suất tìm kiếm quá thấp, hầu như chỉ là đào mộ vớ vẩn mà thôi.

Sau đó hắn chịu không nổi, nên nghĩ ra một cách khác.

Trước tiên làm ra một tiểu pháp khí có thể chỉ ra nơi oán khí tụ tập, sau đó phối hợp với tin tức mà dọc đường thu thập được, quả nhiên mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Chỉ là yêu cầu của Ngụy mỗ hắn quá cao, dù bình thường tùy ý thế nào, nhưng về phương diện này, hắn rất cầu toàn.

Thay vì luyện ra một pháp khí bình thường để tiết kiệm thời gian, chi bằng tốn thêm chút thời gian tinh luyện nó thành thứ bất phàm.

Nghe nói đương gia tông chủ của Ôn gia, Ôn Nhược Hàn thực lực cường đại dị thường, pháp khí bình thường thì e rằng không có tác dụng gì khi đối phó với gã.

Ngụy Vô Tiện lang thang ở Trung Nguyên hồi lâu cũng không tìm được đột phá gì, nên đành chuyển hướng đến Kỳ Sơn.

Ngụy Vô Tiện chí là ngẫu nhiên tìm được nơi này mà thôi.

Khi đang nghỉ chân ở một quan1 ven đường, hắn vô tình nghe được Ôn gia nhị công tử - Ôn Triều, từng săn giết được một "thần thú", hóa thần thất bại tên là Đồ Lục Huyền Vũ.

Nghĩ đến thực lực cường đại của Huyền Vũ này, có lẽ còn từng ăn không ít người, chắc chắn sẽ sinh ra oán khí rất lớn, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Vì thế, Ngụy Vô Tiện hỏi cái động có con Huyền Vũ kia, rồi một đường xông thẳng vào Mộ Khê Sơn.

Mà có lẽ, là do khi lần đầu tiên nghe về Đồ Lục Huyền Vũ cùng Mộ Khê Sơn, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác khó hiểu.

Hình như là ngọt ngào, lại tựa hồ có chút ủy khuất, cũng không biết là vì ai hay vì chuyện gì.

Hơn nữa, càng tới gần, cảm xúc này lại càng phức tạp, càng mãnh liệt lên.

Chỉ xét đến cảm xúc kỳ lạ kia thôi thì cũng đủ để hắn quyết tâm tới đây một chuyến.

Tâm tình xao động kịch liệt như vậy, nói không chừng có thể giúp hắn khôi phục một ít ký ức, tránh cho hắn suốt ngày cứ rối rắm, bụng đã lớn thế này rồi mà vẫn mơ hồ không biết phụ thân của đứa nhỏ là ai.

Còn nữa, pháp khí Phong Tà Bàn mà hắn mới chế tạo đã chỉ ra có oán khí nằm ngay dưới chân núi Mộ Khê Sơn này, hơn nữa Phong Tà Bàn còn xuất hiện phản ứng kịch liệt trước nay chưa từng có.

Ngụy Vô Tiện đi qua đi lại nơi này mấy vòng, rất nhanh đã tìm được mật động nơi Huyền Vũ từng ở, rồi từ trong đầm nước trong động vớt ra một thanh thiết kiếm oán khí cường đại này.

Thanh thiết kiếm này cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng lại có chút phức tạp.

Cũng không biết ở đây có phải đã xảy ra chuyện gì trọng đại với mình không, mà đến một thanh kiếm cũng khiến mình sinh ra cảm xúc phức tạp đến vậy.

Dù sao, đây là vật liệu tốt nhất mà hắn tìm thấy được.

Nếu đã từng gặp qua trước đây, cũng coi như là hắn có duyên với thanh kiếm này.

Vậy thì cứ để nó theo ta đi, không cần phải để nó chôn mình trong đầm lầy tăm tối hoang vu không ánh mặt trời, không được ai biết đến.

Ngụy Vô Tiện tạm thời dẹp chuyện thiết kiếm này sang một bên, nhìn chung quanh một chút, biểu tình có chút cổ quái.

Sau khi lấy được thanh thiết kiếm ra khỏi đầm nước, không hiểu sao hắn lại rẽ vào trong cái ngách này.

Huyền Vũ động này rộng lớn tăm tối, đường đi quanh co phức tạp, xung quanh đầy lối rẽ, ngách, hốc phức tạp, quả thực là một mê cung cỡ lớn.

Dù là lần thứ hai đến cũng chưa chắc nhớ rõ đường.

Vậy mà hắn có thể chuẩn xác tìm được nơi này, có thể thấy được nơi này lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Ngụy Vô Tiện.

Chỗ này hình như không có gì đặc biệt ở đây.

Thoạt nhìn chỉ đại khái nhận ra, trên mặt đất có dấu vết nhóm lửa, trong một góc có một khoảnh đất sạch sẽ hơn chỗ khác, rõ ràng là có người từng thu thập qua, hẳn là có người từng nghỉ ngơi ở chỗ này.

Có lẽ là mình đã từng tới nơi này? Căn cứ nghe được tin tức hắn nghe được, khi giết Đồ Lục Huyền Vũ, Ôn Triều hình như có mang theo các con cháu thế gia ở Giáo Hóa ti đến nơi này.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến mình khắc cốt ghi tâm dữ lắm, đến nỗi mình đã mất trí nhớ rồi mà vẫn có thể tìm được nơi này, tâm tình còn phức tạp mãnh liệt như vậy, hình như có vài phần tương tự khi lần đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ.

Chẳng lẽ...!mình và Lam Vong Cơ từng ở lại chỗ này? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì ở một nơi hẻo lánh như vầy chứ?
Chắc bọn họ sẽ không kết khế ở nơi hoang vu lạnh lẽo này đâu nhỉ? Với tính tình của Lam Vong Cơ, dù thế nào cũng sẽ tìm một nơi tốt hơn, làm cho trịnh trọng, chính thức một chút.

Nếu thật sự ở một nơi dơ bẩn thế này để làm chuyện quan trọng như kết khế, hèn chi mình lại ủy khuất đến không chịu nổi thế này.

Nhưng nếu thật sự đã làm ở chỗ này, sao một chút ấn tượng mà Lam Vong Cơ cũng không có vậy chứ? Ở một nơi đặc biệt thế này mà kết khế, hẳn là vĩnh viễn khó quên mới đúng nhỉ?
Xem ra, đứa nhỏ này không thể là của y rồi.

Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa là từ bỏ việc khôi phục trí nhớ rồi.

Nhưng hắn không muốn sống một cuộc sống cứ mơ hồ không rõ như vậy, hắn rối rắm suy nghĩ rất lâu, cố gắng hồi tưởng lại những gì đã qua, nhưng trong đầu hắn chỉ thấp thoáng vài hình ảnh mơ hồ không rõ, chẳng nhìn ra ai là ai.

Mà những người thân bên cạnh hắn, lại không ai biết gì.

Ngụy Vô Tiện thật muốn kéo hồn phách của Ôn Triều và Ôn Trục Lưu ra hỏi một trận, xem bọn chúng có biết chút gì hay không.

Nhưng hai tên quỷ xui xẻo kia, dưới Tử Điện của Giang Trừng, phỏng chừng đã hồn phi phách tán từ lâu, muốn hỏi cũng không hỏi được nữa.

Về phần Lam Vong Cơ thì...!
Ngụy Vô Tiện ảo não lắc đầu.

Sao mình lại nhớ đến y chứ?
Nhưng mà, không thể không nhớ a.

Ngụy Vô Tiện thất bại ngả người về phía sau, bị vách động gồ ghề va vào đau đến nhe răng trợn mắt.

Hắn cảm thấy, nếu có Lam Vong Cơ ở đây, chỉ dựa vào sự chu đáo đến cả nấu ăn cũng tự mình xuống bếp như y, thì sao có thể để hắn chịu khổ ở nới này chứ? E rằng nếu phải vạn bất đắc dĩ phải ở đây, y cũng sẽ khiến hắn nằm trong động cũng có thể nằm thoải mái hơn trên giường êm nệm ấm trong nhà.

Đáng tiếc nơi này chỉ có một mình Ngụy Anh, người từ xưa đến nay hoàn toàn không biết cách tự chăm sóc bản thân mình.

Kỳ thật, mình làm gì có tư cách hưởng thụ sự chăm sóc của Lam Vong Cơ chứ? Đứa nhỏ này còn không biết là từ đâu tới, vạn nhất thật sự giống như suy đoán của mình, không phải là của Lam Vong Cơ thì...!
Ngụy Vô Tiện vội vàng ngăn cái tư tưởng này lại, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn cảm thấy mình vốn dĩ không phải là người phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt, chuyện gì cũng có thể giải quyết dứt khoát êm đẹp, nhưng chỉ riêng chuyện này, người này, là khiến cho hắn cảm thấy mình như không còn là chính mình, cứ suy nghĩ vu vơ, chần chừ bất quyết.

Ahhhhhh, khó chịu quá đi!!!
Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, vỗ vỗ hai cái lên cái bụng đã nhô cao của mình, nói: "Con có thể nói chuyện thì tốt rồi, mau nói cha nghe xem, phụ thân của con là ai thế?"
Tuy rằng có chút buồn bực, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không bỏ rơi đứa nhỏ này.

Thành hôn không chỉ là chuyện giữa hắn và Lam Vong Cơ, mà còn là chuyện giữa hai nhà Giang Lam.

Nếu là Lam gia thật sự không thể chấp nhận đứa nhỏ này, vậy hắn cũng không cần tới Lam gia nữa.

Vốn cũng không nhất thiết phải đi, Lam Trạm đã nói bọn họ có thể ở bên ngoài.

Uầy, sao lại nghĩ về vị Lam nhị công tử kia rồi?
Ngụy Vô Tiện cũng cạn lời trước sự "không biết cố gắng" của bản thân mình, đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên người, chuẩn bị dọn dẹp nơi này một chút, vẽ một trận pháp để luyện chế pháp khí.

Nhưng còn chưa bắt đầu, hắn đã ngừng lại.

Những thứ ở đây, hắn không muốn động vào.

Thậm chí hắn còn cảm thấy đống lửa hắn vừa đốt lên đã phá hủy bộ dáng vốn có của nơi này.

Thở dài một hơi, hắn nhận mệnh, dập tắt đống lửa, dọn dẹp sạch sẽ rồi ra ngoài.

Đi qua vài ngõ ngoặt, hắn chọn một chỗ khác, dọn dẹp cho mặt đất bằng phẳng hơn một chút, bắt đầu suy nghĩ trận pháp.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.

Mong mọi người ủng hộ chính chủ.

Thân!
Thanh thiết kiếm này ẩn chứa oán khí quá mức kinh người, cho dù là công phu điều khiển oán khí của Ngụy Vô Tiện gần đây đã vô cùng thuần thục, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng, nghiêm túc tính toán.

Sau khi cân nhắc tới lui mọi chuyện gần một ngày, lúc này hắn mới bắt đầu chuẩn bị.

Trận pháp dù sao cũng không phải là bùa chú.

Bùa chú thì cần chút máu thôi, vài đường là xong, không có gì đáng ngại, nhưng nếu toàn bộ trận pháp đều dùng máu để vẽ ra, vậy không chừng còn chưa vẽ xong, hắn đã một xác hai mạng rồi.

Cắn vào đầu ngón tay nặn ra chút máu, Ngụy Vô Tiện lấy ra một đống chu sa đã mua trước đó, dùng từng sợi từng sợi oán khí chậm rãi dung nhập máu của mình vào chu sa.

Huyết chu sa vốn một màu đỏ tươi, nay bị oán khí màu đen dần dần nhuộm thành màu đỏ sậm, giống như màu máu khô vậy.

Chờ đến khi tôi luyện xong huyết chu sa để vẽ trận pháp, Ngụy Vô Tiện đã đầu đầy mồ hôi.

Huyết chu sa dù gì cũng không thể hiệu quả bằng máu tươi được, thứ này lực khống chế không được tốt.

Nếu là Lam Vong Cơ, huyết chu sa y làm ra sẽ tốt hơn mình nhiều, người ấy luôn vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận.

Ngụy Vô Tiện lần thứ hai phải tự cạn lời với bản thân mình.

Hắn từ bỏ việc kiểm soát tâm trí của mình.

Nếu đã thích, thì cứ việc nhớ, cần gì phải trốn tránh chứ?
- - Họ Lam kia, ngươi cứ chờ đó cho ta.

Ra ngoài rồi ta sẽ lập tức kéo ngươi đi bái đường thành thân! Nếu ngươi đã nhận thằng nhóc này, vậy sau này phát sinh chuyện gì thì cũng đừng hối hận!
Nhiệt huyết bá đạo kia dâng trào không được bao lâu, Ngụy Vô Tiện liền ỉu xìu xuống.

Sao có thể bắt nạt người ta như vậy được chứ?
Lần trước mình rời đi mà không thèm quay đầu lại, Lam Vong Cơ chắc là cực kỳ tức giận rồi, lại cảm thấy thằng nhóc này không nhất định là của y, nói không chừng y đã từ bỏ mình rồi.

Chậc, nghĩ tới là thấy...!buồn quá đi...!
Mũi Ngụy Vô Tiện chua xót một phen, trong lòng cũng rầu rĩ, thiếu chút nữa bị cảm giác khó chịu này nghẹn đến muốn lập tức ra ngoài tìm Lam Vong Cơ để nói cho rõ ràng, sống hay chết thì một lời nói thẳng đi, hắn bị dày vò đến hết chịu nổi rồi.

Cũng may hắn vẫn nhớ mình còn có chính sự cần làm, phải bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.

Ngụy Vô Tiện lấy huyết chu sa vừa tôi luyện ra, chính thức bắt đầu vẽ trận pháp.

Sau khi đi ra ngoài mình vẫn nên ở Kỳ Sơn này một thời gian đi, đừng vội đi tìm Lam Vong Cơ.

Đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp.

Dù sao thì cũng đang ở Huyền Vũ động, Ngụy Vô Tiện cảm thấy làm rùa rụt đầu cũng không sao, vô cùng phù hợp với hoàn cảnh nơi này.

***
Ngụy Vô Tiện ở trong Huyền Vũ động làm rùa rụt đầu uất nghẹn luyện pháp khí được mấy ngày thì Lam Vong Cơ đã tới.

Lúc y đi xuống đáy động Huyền Vũ liền phát hiện ra nơi này có gì đó không đúng lắm, có vẻ trong động ấm hơn lúc trước rất nhiều.

Việc này thực sự có chút bất thường.

Đồ Lục Huyền Vũ chính là hung thú tiếng tăm lẫy lừng, ăn thịt người vô số, nơi nó ở, không phải oán khí thì cũng là âm khí.

Nhớ khi ấy lúc y rời đi, nơi này vẫn vô cùng âm hàn lạnh lẽo, bây giờ lại có thay đổi lớn như vậy, không biết là vì nguyên nhân gì.

Đứng bên đầm nước hít vào vài hơi, Lam Vong Cơ không khỏi nhớ đến đủ chuyện đã qua khi trước, bỗng y đột nhiên phát hiện nơi này có một chút oán khí còn lưu lại đang chậm rãi chảy về một hướng trong động, giống như là bị cái gì đó thu hút, hấp dẫn.

Đồng tử Lam Vong Cơ khẽ co lại, trái tim mấy ngày nay luôn thống khổ đến mức muốn ngưng đập đột nhiên nhảy lên kịch liệt.

Đây là...!có người đang điều khiển nó!
Là Ngụy Anh!
Y dùng tốc độ nhanh nhất bình phục tâm tình, ngưng thần tinh tế cảm nhận, đi theo dòng oán khí mỏng manh ấy.

Không bao lâu sau, y liền đứng lại.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi xếp bằng ở giữa một trận pháp có phương viên* gần một trượng, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

*phương viên: đường kính.

1 trượng: khoảng 3,33 m
Oán khí trên hai tay Ngụy Vô Tiện đang không ngừng quay cuồng, trong đó còn mơ hồ nhìn thấy một mảnh sắt đen kịt đang chìm nổi trong dòng oán khí ấy, toát ra khí tức bạo liệt, ép người đứng gần không khỏi khó thở, tim đập nhanh.

Ngụy Anh đang...!luyện pháp khí sao?
Pháp khí này còn chưa luyện chế thành công, nhưng vừa nhìn đã biết đây là một kiện đại hung khí rồi.

Ngụy Anh đang định làm gì?
Lam Vong Cơ chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị sắc mặt khó coi của Ngụy Vô Tiện làm cho chấn động, nhưng gì muốn nói đều bị chặn ngang ở cổ họng, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.

Việc luyện pháp khí của Ngụy Vô Tiện rõ ràng đang ở thời điểm quan trọng, nếu bị quấy rầy, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng nhìn sắc mặt của Ngụy Anh, đúng là đã quá sức, không biết là vì nguyên nhân gì.

Với tính cách của Ngụy Anh, tất nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không nên xảy ra tình huống thế này.

Lam Vong Cơ không hiều về oán khí, nên không dám tùy tiện ra tay.

Y cố nén lo lắng trong lòng, hướng mắt xuống tỉ mỉ tìm hiểu trận pháp trước mắt.

Nhất pháp thông vạn pháp minh*.

Y đã đọc rất nhiều sách, trình độ thông hiểu trận pháp trong chính đạo không hề thua kém ai.

Mặc dù hiểu biết của y về quỷ đạo chỉ là bập bõm vài điều, nhưng y cũng có thể nhìn ra đại khái công dụng của trận pháp này.

*Nhất pháp thông vạn pháp minh: đại khái nghĩa là mọi thứ ít nhiều gì sẽ liên quan đến nhau, có chung căn bản.

Hiểu được cái căn thì sẽ lý giải được những thứ cao siêu hơn.

Cẩn thận suy xét một lát, Lam Vong Cơ vẫn chưa phát hiện ra trận pháp này có vấn đề gì.

Vậy thì nguyên nhân có lẽ không xuất phát từ trận pháp, vậy chẳng lẽ, thân thể Ngụy Anh có chỗ nào không khỏe sao?
Sao y lại không tìm ra hắn sớm hơn chứ? Trong thời gian nhạy cảm thế này, làm sao có thể để hắn một mình lưu lạc bên ngoài?
Lam Vong Cơ tự trách không thôi, hai bàn tay trong tay áo rộng cuộn chặt lại.

Dĩ nhiên Ngụy Vô Tiện đã phát hiện có người đến, cũng thật lạ, cái nơi kỳ quái thế này mà cũng có người đến.

Nhưng hắn cũng đã thiết lập kết giới phòng ngự từ trước rồi, cho dù có người tới cũng không ảnh hưởng đến trận pháp được.

Nhưng hắn thật không ngờ, người tới lại là Lam Vong Cơ.

Cái người này, không an phận ở Giang gia bên đó, chạy đến nơi này làm gì?
Mà chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.

Hổ phù hắn đang luyện chế sức lực quả thật quá kinh người, hắn đã tận lực khống chế, cố gắng khắc xuống chú văn lên hổ phù để tăng cường lực khống chế nhưng vẫn không được.

Cho nên, tuy rằng hổ phù đã thành hình, nhưng đến bây giờ vẫn chưa sinh ra liên kết gì với thần hồn của hắn.

Điều này chứng tỏ, nó không nhận chủ.

Nếu là pháp khí tầm thường thì cũng thôi đi.

Nhưng uy lực của pháp khí này thật sự lớn đến mức khiến hắn cũng phải kinh hãi, nếu như không thể nhận chủ, thì thà rằng hủy đi, nếu không sẽ để lại hậu quả khó lường.

Trán hắn dần dần ướt đẫm mồ hôi, thần hồn đã tiêu hao hơn phân nửa, nhưng chú văn khống chế trên hổ phù vẫn dừng lại ở một nửa, không thể khắc xong.

Càng tệ hơn là, bởi vì Lam Vong Cơ đến, nên vị đại gia trong bụng hắn bắt đầu có phản ứng.

Là thật sao? Thằng nhóc này thật sự là của y? Hàm Quang Quân thậm chí còn không nhớ rõ việc kết khế, nhưng đứa nhỏ này vẫn là của y sao? Chẳng lẽ y thật sự quá thích mình, được kết khế với mình nên quá mức hưng phấn, kích động đến quên luôn sao?
Chuyện này...!cũng chỉ là kết khế thôi mà, sao mất trí nhớ được? Đây là vui quên trời đất trong truyền thuyết đấy à?
(Theo một nghĩa nào đó thì cũng không sai (spoil đó nha!!!))
Ngụy Vô Tiện vừa mừng vừa khổ, oán thầm một phen Lam Vong Cơ quả thật không có tiền đồ, cuối cùng cũng không tự gây khó dễ cho mình nữa.

Hắn tạm thời chậm lại vận chuyển trận pháp, cố gắng mở miệng nói: "Lam Trạm, giúp ta."
Lam Vong Cơ nghe được thanh âm của hắn, như phụng doanh âm*, lập tức mở nói: "Giúp thế nào?"
*如奉纶音: như phụng doanh âm: có nghĩa là tuân theo chỉ dụ tối cao của triều đình, đại diện cho mệnh lệnh tối cao không thể làm trái.

Cái từ đúng chuẩn thê nô luôn!
Ngụy Vô Tiện há miệng, vừa định trả lời, thì hổ phù kia đột nhiên như có thần trí, phóng xuất ra một lượng lớn oán khí.

Ngụy Vô Tiện bị đánh thẳng vào, trong ngực nghẹn ứ, phun ra một ngụm máu.

"Ngụy Anh!"
"Ngươi đừng nhúc nhích!" Ngụy Vô Tiện chống một tay xuống đất, một tay nắm lấy hổ phù đang muốn chạy trốn, không hề để ý bên trên hổ phù đều là máu của mình, hai mắt đều sáng lên: "Ha, bắt được ngươi rồi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui