Vong Tiện Sao Biết Không Phải Phúc


Ngụy Vô Tiện đứng ngây ngốc tại hành lang của khách điếm, bắt đầu suy nghĩ kĩ càng về hai mươi năm nhân sinh vẫn còn nhớ rõ kia.

Thật sự có khả năng là hắn đã mất đi một chút kí ức, nhưng khoảng thời gian đó so với hai mươi năm vẫn nhớ rõ này khẳng định giống như hạt cát trong sa mạc.

Như vậy vấn đề ở đây là: Một người...Phải nói là hai người, làm thế nào mà trong thời gian ngắn lại phát sinh biến hóa lớn đến như vậy?
Tuy nói hôm qua hắn đã rất nhanh thuyết phục bản thân tiếp nhận Lam Vong Cơ, nhưng tuyệt đối không phải là loại "tiếp nhận" này.

Đối phương rõ ràng từ nhỏ đến lớn đều một mực bị hắn dắt mũi dẫn đi, làm sao mà sau một giấc ngủ tỉnh lại, liền giống như biến thành người khác, bắt đầu nắm thóp hắn?!
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không phục, hận không thể lập tức xoay người tới tìm Lam Vong Cơ mà nghiêm túc lí luận một phen.

Thế nhưng đứng ở ngoài cửa khí thế hung hăng là vậy, nghĩ tới vừa rồi mình bị người ta đè ép hết sờ rồi hôn, trong hoàn cảnh đó bản thân lại không hề có tí lực phản kháng nào, thế là trong lòng lại tự nhủ: Di Lăng lão tổ báo thù, mười năm cũng không muộn!
Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện mang một bụng tâm tư, hung hăng xông vào gian phòng của Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy.

Hai tiểu bối lúc này đang định lên giường nghỉ ngơi, bất thình lình lại bị Ngụy Vô Tiện tìm tới cửa lôi kéo bảo muốn tìm người đại chiến ba trăm hiệp, nhất thời vừa sợ vừa cảm thấy kì quặc.

Lam Cảnh Nghi nói: "Ngụy tiền bối, có người thiếu tiền người không trả sao?"
"Ta không có tiền!"
Ngụy Vô Tiện tức giận nói, "So với chuyện đó cái này nghiêm trọng hơn nhiều!"
Hắn không nói thêm lời nào, trực tiếp dùng hai cánh tay ôm lấy hai thiếu niên, đem hai người kẹp dưới cánh tay của mình.

Lam Cảnh Nghi bị hắn kẹp nhanh đến thở không kịp, liền tức giận, vội xin tha nói:
"Tiền bối tiền bối! Giờ Hợi đã qua lâu rồi, chúng ta nên ngủ thôi! Có chuyện gì không thể để ngày mai nói được sao?"
Ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại bá đạo vô cùng, nói: "Ngủ cái gì mà ngủ, tới nói chuyện với ta!"
Hắn dùng sức kéo hai tiểu bối ra cửa, xuống lầu tiến vào trong hậu viện, ngồi tại một cái ghế bên cạnh bàn đá.

Lão nương của khách điếm vừa vặn đem trà tới cho bọn họ, Lam Tư Truy liền rót cho Ngụy Vô Tiện một chén, hắn liền không chút nghĩ ngợi, ngửa cổ lên hớp một ngụm, lúc này nhìn mới thấy hơi tỉnh táo đôi chút.

Lam Tư Truy nhớ là Ngụy Vô Tiện vẫn chưa khôi phục kí ức, liền cẩn thận nói:
"Tiền bối, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Ngụy Vô Tiện không đáp, gấp gáp nhìn Lam Tư Truy, bỗng nhiên đập bàn tay lên vai Lam Tư Truy, cười nói:
"A Uyển a, ta và Hàm Quang Quân của các ngươi, bình thường rốt cuộc là làm sao có thể ở chung như vậy?"
"Ách...."
Vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều lần, mà Lam Tư Truy lần nào trả lời cũng hoàn toàn như trước đây, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen:
"Chính là, dáng vẻ phu thê ân ái...."
"..........."
Ngụy Vô Tiện nghe được từ phu thê, liền run một cái, nhưng là cố nén để không biểu hiện ra, ra hiệu hắn nói tiếp.

Lam Tư Truy thấy thế lại tiếp tục nói:
"Ngụy tiền bối rất ỷ lại vào Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân đối với người cũng rất tốt, lại còn.....còn....."
Hắn cuối cùng nhớ tới một chuyện chưa nói qua, liền nói:
"Còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho người."
"A?" Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể nào tin được, hỏi lại, "Nấu cơm? Lam Trạm?!"
"Đúng nha." Lam Tư Truy gật đầu nói.

"Những món hôm qua và mấy hôm trước Ngụy tiền bối ăn, không phải đều là Hàm Quang Quân tự mình làm sao?"
"........."
Ngụy Vô Tiện vốn không nhớ rõ mùi vị cơm canh hôm trước là như thế nào, nhưng mà hôm qua, không phải chính là hôm hắn không thể đào tẩu hay sao?!
Khoan đã, như thế những món hợp khẩu vị hắn gần đây đúng là Lam Trạm tự mình làm cho hắn?
Ngụy Vô Tiện cảm thấy lượng tin tức tiếp nhận quả thật có chút chấn kinh, hắn cần phải bình tĩnh tiêu hóa một chút.

Không biết có phải là cảm thấy việc Lam Tư Truy miêu tả đâu ra đấy lại không có gì hay hay không, Lam Cảnh Nghi bên cạnh đã nhàm chán đến ngáp một cái, nói:
"Tư Truy, ngươi nói những cái kia làm gì.

Ngụy tiền bối, người nhìn kĩ lại quần áo đang mặc trên người xem, cũng không phải chính là của Hàm Quang Quân sao?"
Ngụy Vô Tiện lần này thật sự ngây ngẩn cả người: "Quần áo cái gì?"
Lam Tư Truy chỉ chỉ một đoạn tay áo của Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy tiền bối, người luôn luôn.....sẽ mặc nhầm trung y của Hàm Quang Quân.

Bởi thế cho nên, tay áo thường sẽ, rộng ra một chút."
Ngụy Vô Tiện: "........."
Hắn đầu tiên là nghe thấy được mình thường xuyên mặc nhầm trung y của Lam Vong Cơ, còn chưa kịp cảm khái, sau đó lại ý thức được một vấn đề tựa hồ còn quan trọng hơn.

Nếu như hắn nhớ không lầm, y phục này là buổi sáng hôm nay Lam Vong Cơ tự tay mặc cho hắn! Hắn lúc ấy liền phát hiện ra tay áo có chút dài, còn tưởng rằng tạm thời không có y phục phù hợp với kích cỡ của hắn.....!
Bây giờ nghĩ lại, thật sự là quá ngu ngốc! Hắn với Lam Vong Cơ là đạo lữ, lý nào quần áo kích cỡ phù hợp với hắn lại không có? Rõ ràng chính là Lam Vong Cơ y cố ý.....!
Ngụy Vô Tiện đối với sự hiểu biết về Lam Vong Cơ gần đây, trong khoảng thời gian ngắn cứ sụp đổ lại lấp đầy, lấp đầy lại sụp đổ, trong lòng như có hàng vạn con sóng to gió lớn quét qua, đem hắn vùi dập đến không còn hình người.

Hai ngày này cử chỉ của Ngụy Vô Tiện so với lúc trước càng thêm không giống với cái danh tiền bối, chính là phảng phất cái cảm giác đây là một người đồng lứa.

Lam Cảnh Nghi lúc này dương dương đắc ý, nhìn bộ dạng của Ngụy Vô Tiện lúc này, bỗng nhiên biểu lộ một dáng vẻ thành thục, ý vị thâm trường, nói:
"Ngụy tiền bối, người cũng đừng vì già cả mà đến hỏi chúng ta chứ.

Thật sự muốn nói, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ, tùy tiện tìm một mặt tường tảng đá, ta đều có thể nói với người một câu chuyện đó! Người còn có cái gì để mà không tin đâu!"
Ngụy Vô Tiện: "Ta......."
Hắn lần đầu tiên trong đời bị một tên tiểu bối làm cho á khẩu đến không trả lời được, ngoài miệng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể gõ đầu hắn một cái, nói, "Hắc, mất trí nhớ cũng không phải là ngươi, nên đương nhiên ngươi có thể nói vậy rồi!"
Lam Cảnh Nghi che lấy đầu, không phục nói:
"Ai nói mất trí nhớ liền nhất định không tốt nào! Ta ngược lại thật ra cũng muốn được như vậy.

Chỉ cần tỉnh lại sau một giấc ngủ, không cần tốn nhiều sức, ta liền có thể trở thành đại kiếm hào!"
"Phụt!"
Nguỵ Vô Tiện xem như triệt để bị tên nhóc con kia chọc cười, mọi phiền muộn trong lòng đều bị quét sạch sành sanh, một bên quàng cổ Lam Cảnh Nghi, nói:
"Đi, ngươi nói có lí.

Xem như không có chuyện gì, chúng ta đến uống vài chén thôi?"
Lam Cảnh Nghi được hắn thôi phồng, cảm thấy lâng lâng vui sướng, sờ lỗ mũi nói:
"Được! Bất quá Nguỵ tiền bối sau này không thể nói cho Hàm Quang.......Qu........"
Thiếu niên kia hít sâu một hơi, bỗng nhiên chui từ dưới cánh tay Nguỵ Vô Tiện ra ngoài.

Sau đó liền an phận cùng Lam Tư Truy vừa đứng lên bên cạnh, hướng về người đang bước tới mà hành lễ, nói:
"Hàm Quang Quân!"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Lam Vong Cơ đang chậm rãi đi về phía bọn hắn.

Lam Vong Cơ nhìn một lượt ba người đang đứng trong hậu viện, mặt không phân biệt được đang vui hay tức giận, chỉ hỏi:
"Giờ gì?"
Các tiểu bối: "Ách....."
Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi vội vàng cúi đầu nhận sai:
"Thật xin lỗi, Hàm Quang Quân! Chúng con trở về phòng ngủ đây!"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, hai tiểu bối như nhận được ân xá, thế lại bỏ lại Nguỵ Vô Tiện mà chạy!
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười một cái, tay cầm chén trà trên bàn lại uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nhìn vào mắt Lam Vong Cơ.

Ánh mắt đối phương rõ ràng đang ra hiệu: Phải trở về rồi.

Nguỵ Vô Tiện xem hiểu, lại từ chối cho ý kiến, giả vờ như không nhìn thấy, lại rót cho mình một li trà, đang chậm rãi chuẩn bị đưa lên miệng, đã thấy Lam Vong Cơ đi tới bên cạnh hắn.

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh."
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục uống trà, làm như mơ hồ không rõ: "Ừ?"
Lam Vong Cơ chờ hắn uống xong một ngụm, đặt chén trà xuống, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng nói:
"Không đi?"
Nguỵ Vô Tiện vẫn như cũ, giả vờ không nghe thấy.

Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, lại gần hắn hơn một chút, cúi đầu một tay đỡ lưng hắn, một tay luồn qua phía dưới đầu gối của hắn.

Nguỵ Vô Tiện lập tức ý thức được sự tình!
Hắn đem chén trà ném lên trên bàn, từ trên ghế đứng lên, ấn tay Lam Vong Cơ, nói:
"Ngươi đừng bế! Ngươi đừng bế! Tự ta đi! Ta sẽ lập tức đi!"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, quả nhiên thu tay lại, quay người hướng về phía phòng mà rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui