Vong Tiện Sao Biết Không Phải Phúc


1.

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nháy nháy con mắt, gương mặt mờ mịt, nói: "Không có a, ta thế này không phải vẫn bình thường sao?" Hắn đưa tay vỗ vai Lam Vong Cơ: "Ngược lại là ngươi, đây là biểu tình gì, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?"
Lam Vong Cơ cau mày nhìn hắn: "......?"
Nét kinh hoảng trên mặt Nguỵ Vô Tiện biến mất, mơ hồ cho rằng tất thảy mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác, ngáp một cái thật to, giống như đem chuyện Lam Vong Cơ vừa làm cùng hắn bỏ hết ra ngoài, xem như không có chuyện gì mà nhoài người ngồi dậy: "Quần áo của ta để đâu rồi? Lam Trạm."
Lam Vong Cơ thay hắn cầm quần áo đã xếp gọn ở một bên, đưa tới.

Nguỵ Vô Tiện cười nói cảm ơn, thuận miệng ngân nga hai câu hát, đem y phục mặc vào, rồi bước xuống giường đi giày, khoan thai duỗi lưng một cái, đi đến bên cửa sổ nhìn hướng ra ngoài một chút: "Bên ngoài khí trời tốt, ta muốn ra ngoài đi dạo."
Lam Vong Cơ: "Ừ".

Lại nói: "Lát nữa trở về dùng điểm tâm."
Nguỵ Vô Tiện: "Được."
Nói xong, hắn đẩy cửa ra, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.


Nguỵ Vô Tiện ra cửa, chậm rãi đi ra ngoài mấy bước, không biết vô tình hay cố ý, hướng về phía một ngọn giả sơn, nhắm hướng cũ theo trí nhớ, chỉ một chốc lát sau đã vòng ra sau ngọn núi.

Thế nhưng lúc này đây, khung cảnh đập vào mắt hắn lại không phải là hình ảnh mà hắn quen thuộc.

Sau đó, cả người hắn giống như đột nhiên bị rút khô khí lực, cả người đổ xuống, nặng nề tựa vào phía trên.

Nguỵ Vô Tiện nâng tay phải lên, nhéo một cái vào cánh tay trái.

"Đau chết ta!"
Hắn đau đến mức lập tức nhảy dựng lên, sau đó bước nhanh đến sờ mảnh đất kia.

Một bên vừa vọc đống đất, một bên nghĩ:
Hoá ra không phải ta đang nằm mơ?
Chuyện gì xảy ra thế này, hắn không phải là đang yên ổn đợi tại bãi tha ma sao? Nơi này thế nào đều là Vân Thâm Bất Tri Xứ a? Hắn là thế nào mà lại chạy đến đây?! Mộng du?!?
"Tỉnh táo, ta phải tỉnh táo." - Nguỵ Vô Tiện tự nhủ.


"Tình huống vừa rồi, ta và Lam Trạm, cùng ngủ trên một giường.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng kia của y, tựa hồ là muốn......?!"
Gương mặt hắn lại muốn ấm lên, Nguỵ Vô Tiện tát một cái vào mặt, buộc mình phải thay đổi chủ đề suy nghĩ thật nhanh: Ôn Tình, Ôn Ninh thế nào rồi? Ta có đáp ứng Lam Vong Cơ chuyện gì hay không? Trời ạ, vì sao cái gì ta một chút cũng không nhớ nổi?
Nguỵ Vô Tiện lưng dán vào ngọn giả sơn, hai tay ôm đầu, dậm chân mấy cái.

Hỏng thật rồi.

Hắn thật sự một chút cũng không nhớ nổi cái gì cả!
Rõ ràng đêm trước đó hắn vẫn còn nằm trong Phục Ma động, kí ức dừng ở đây vẫn xem như bình thường, làm sao ngày thứ hai tỉnh lại lại đột nhiên chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ? Lại còn cùng Lam Vong Cơ ngủ cùng một chỗ? Hắn suy nghĩ nát óc, nghĩ mãi cũng không ra đáp án a!
Trải qua một hồi suy tư, mặc dù nghĩ mãi mà vẫn không rõ nguyên nhân, nhưng hắn rốt cuộc không thể không thừa nhận: Ước chừng đúng như lời Lam Vong Cơ nói, kí ức của hắn có vấn đề.

Như vậy vấn đề chính là, đến tột cùng hắn đã đáp ứng Lam Vong Cơ chuyện gì? Bằng không hai người bọn hắn làm sao lại trở nên như thế....trở nên....thân mật?
Hắn thật không dám nghĩ tới chuyện phát sinh trên giường lúc nãy, càng thấy không có cách nào hỏi trực tiếp Lam Vong Cơ.

Trước giờ hắn tự lực cánh sinh đã thành thói quen, do dự một lát, rất nhanh quyết định.

Bất kể như thế nào, hắn đều muốn quay lại bãi tha ma nhìn xem trước như thế nào đã..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận