5.
Đã sớm qua giờ Hợi, gian phòng của Lam Vong Cơ vẫn còn sáng đèn.
Trên bàn, trước mặt y chất rất nhiều sách, y cẩn thận một bản lại một bản đều đọc qua, thỉnh thoảng còn ghi chú vài chỗ.
Y đang tìm kiếm nguyên nhân làm cho Nguỵ Vô Tiện mất trí nhớ.
Rõ ràng cho đến đêm qua, mọi việc hết thảy đều vẫn bình thường.
Gần đây vì để trợ giúp Nguỵ Vô Tiện kết đan, bọn họ đã thử rất nhiều cách, nhưng Nguỵ Vô Tiện ôm một tâm thái chơi đùa, đem cái loại thất loạn bát tao từ các nơi đem về, hoàn toàn có chút gọi là "mới lạ".
Lam Vong Cơ không khỏi có chút ão não là do mình không cẩn thận, ngưng thần nghĩ lại: Đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở đâu....?
Y đang chuyên tâm tự hỏi, từ gian phòng bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu, vừa định gác bút qua xem xét tình hình, còn chưa đứng dậy, đã thấy Nguỵ Vô Tiện đầu rũ cụp từ sau tấm bình phong xuất hiện.
"?" Lam Vong Cơ hỏi: "Sao thế?"
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Hắn không trả lời, mà trực tiếp đi vòng qua Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ để ý mắt hắn vẫn đang nhắm.
Nguỵ Vô Tiện ngựa cũ đường quen đi đến bên giường Lam Vong Cơ, leo lên trên nằm, thập phần tự nhiên mà lăn vào bên trong, sau đó đem cơ thể cuộn tròn.
Lam Vong Cơ mặt có chút kinh ngạc: ".........."
Nguỵ Vô Tiện bộ dạng ngày thường chính là tư thế chui rúc trong ngực Lam Vong Cơ.
Nhưng lúc này bên cạnh hắn không có người, bởi vậy trên mặt hắn biểu lộ có chút mất tự nhiên, tay vô thức lục lọi, nhìn bộ dáng không mấy dễ chịu.
Lam Vong Cơ hiểu được, lông mày lập tức giãn ra, đưa tay dập tắt đèn bàn, đi qua, nằm xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, đem người ôm vào trong ngực, đem chăn đắp kín người hắn.
Y lại hôn lên trán hắn một cái, thấp giọng nói: "Nguỵ Anh, ngủ ngon."
(Mất trí nhớ nhưng cơ thể lại rất thành thật =))))))))))))) Tiết tháo rơi đâu mất hết rồi hả Nguỵ Inh).