01
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, ngòi bút đang luyện chữ của Lam Vong Cơ cũng dừng lại, bảng chữ mẫu vốn đang hoàn mỹ bị một giọt mực chói mắt nhỏ xuống phá hỏng.
Mi tâm hơi nhíu lại, Lam Vong Cơ giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một bó hoa lớn đột ngột hiện ra trước mặt y.
"! " Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào bó hoa đủ màu đủ sắc kia mà không nói gì, không cần nghĩ cũng biết đây là ai đưa tới.
Quả nhiên, khuôn mặt mang theo nụ cười cực kỳ xán lạn của Ngụy Vô Tiện chậm rãi ló ra sau bó hoa: "Đây là hoa tươi ta vừa hái từ sau núi nhà các ngươi về, Lam nhị ca ca thích chứ?"
Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, gấp gọn bảng chữ mẫu bị mực nhuộm bẩn vừa rồi đặt sang một bên, lại lấy một tờ giấy mới trải lên mặt bàn, đầu cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Cám ơn, không cần.
"
Tuy rằng bị từ chối thẳng thừng, Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ, không nghe theo, cũng không chịu buông tha, trực tiếp ôm lấy bó hoa trèo cửa sổ nhảy vào: "Lam nhị ca ca, ngươi không thể nói nhiều thêm mấy chữ nữa sao? "
"Không thể.
"
"Vậy có thể đừng có lúc nào cũng từ chối ta nữa không? "
"Không thể.
"
"Ngươi đừng trả lời dứt khoát như vậy chứ, ta biết rất nhiều trò vui, cũng biết rất nhiều thứ hay để chơi, ngươi mà theo ta thì! ưm ưm ưm! "
"Quá ồn" Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nhìn hắn một cái, hạ cấm ngôn thuật, lại tiếp tục cúi đầu luyện chữ của mình.
Đây là lần trêu chọc thất bại thứ 99 của hắn rồi, Ngụy Vô Tiện ưm ưm một hồi, vẫn không thể thoát khỏi cái cấm ngôn thuật chết tiệt kia, thở phì phì ném hoa lên bàn, trực tiếp nhảy cửa sổ ra ngoài.
Hai chân vừa rời khỏi bệ cửa sổ, trong nháy mắt, hắn liền biến về nguyên thân, giương đôi cách đỏ rực, tức giận vỗ cánh bay đi.
TBC