Khi Ngụy Vô Tiện ôm quả trứng có vết nứt đến đập của gọi Ôn Tình, nữ y sư của chúng ta vẫn còn đang say giấc nồng.
Bị người ta đột ngột đánh thức như vậy, tâm tình của nàng đương nhiên là không tốt rồi.
Nữ y sư còn chưa kịp phát hỏa thì Ngụy Vô Tiện đã lập tức cẩn thận đưa trứng của hắn cho nàng xem, tràn đầy lo lắng hỏi: "Ôn Tình, trứng của ta bị nứt rồi, có bị làm sao không?"
Mặc dù có giận một chút ở trong lòng, nhưng vì thiên tính của y sư, Ôn Tình vẫn cẩn thận kiểm tra quả trứng một cách kỹ càng, nói: "Không sao hết, là sắp phá vỏ ra ngoài thôi.
"
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "Thật sao? "
Ôn Tình nói: "Phải, cũng sắp rồi, chắc trong khoảng tối nay thôi.
" Sắc mặt nàng cổ quái, liếc Ngụy Vô Tiện một cái: "Ngươi đã lỡ làm gì với trứng của ngươi à, sao lại lo lắng đến như vậy? "
Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng cười: "Không có gì, trứng không sao là được, ngươi ngủ tiếp đi, ta và Lam Trạm cũng về ngủ trước đây!"
Ôn Tình hít sâu một hơi, giận dữ gầm lên: "Ngủ cái gì ngủ! Không nghe ta nói là tối nay mấy đứa nhỏ sẽ ra ngoài sao!"
Sau tiếng gầm lên ấy của nàng, mấy đứa nhỏ giống như cũng nghe được, vết nứt trên vỏ trứng hình như càng lớn hơn trước.
.