Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2020 rồi ~
Series Kỷ - Tiện tân hôn lại tiếp tục lên sóng ~
Mỗi phần ngắn ngắn thôi nhưng cute thì cực kỳ cute~~~
Hi vọng mọi người sẽ cùng yêu thích ^^
~~~ start reading~~~
Ngụy Vô Tiện phát hiện một xấp sổ tay trống trên bàn sách của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cái người này, nếu đã đặt nó ở chỗ này thì chính là vật phải viết vào. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn thấy nó đến lần thứ hai, thứ ba, lần thứ tư thấy nó, phía trên vẫn sạch sẽ.
Vì vậy, một ngay nọ, hắn thuận miệng hỏi một câu: "Lam Trạm, quyển sổ trên bàn ngươi kia, dự định viết cái gì thế?"
Lam Vong Cơ nói: "Sổ ghi chép."
Ngụy Vô Tiện: "Ghi chép cái gì? Lâu thế rồi mà có thấy ngươi viết gì đâu?"
Lam Vong Cơ nói: "Đã nhớ, hiển nhiên không cần viết."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Chuyện này không giống chuyện ngươi sẽ làm nha. Trước kia lúc nghe giảng, ngươi ghi chép viết lách nhiều nhất đó, huống chi, đến ta còn biết câu tục ngữ "Đầu óc tốt không bằng đầu bút viết nát ra" đó nha."
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, giống như muốn nói lại thôi.
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cái người này, lòng hiếu kỳ cũng không phải đặc biệt mãnh liệt, chỉ là một quyển sỏ, viết chữ hắn còn chẳng thèm để ý nữa là nó cứ ở đó chả viết cái gì, hắn thèm sao?
Lúc này còn cách ngày hai người tâm ý tương thông hoàn toàn không xa lắm, chính đang trong thời điểm bôi mật lật mỡ. Ngụy Vô Tiện hận không thể mười hai canh giờ mỗi ngày đều dính chung một chỗ với Lam Vong Cơ, thân cận da thịt, hôn hôn hôn, khoảng cách tiêu biến về không.
Ngụy Vô Tiện ra cả người mồ hôi, run rẩy ôm lấy bờ vai rộng của Lam Vong Cơ, thở dốc không ngừng: "Nhị, Nhị caca, ta nói này, ngươi... ngươi sao lại tiến bộ lớn thế chứ..."
Đều là thật cả. Nhớ lại mấy lần trước lúc hai người họ làm, Ngụy Vô Tiện đều đau trước một trận rồi sau đó mới sảng khoái được, dù đau không đáng nhắc tới so với sảng khoái, nhưng tóm lại vẫn sẽ có chút khó chịu. Nhưng mà mấy lần sau, cuối cùng, dần dần, một chút hắn cũng không cảm thấy đau nữa.
Không chỉ có không đau, còn càng ngày càng cảm thấy thoải mái.
Lúc bắt đầu, hắn cho là mình thiên phú dị bẩm, nhưng mà mới mấy lần, thân thể cũng đã phù hợp hoàn toàn với Lam Vong Cơ. Gần đây, lúc rảnh rỗi hắn lại nhìn rất nhiều thoại bản, thấy người ta viết về việc vợ chồng tân hôn không hòa hợp chuyện phòng the, xì một tiếng vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi tiến bộ nhanh thế có phải là tự mình đi nghiên cứu cái gì không?"
Lam Vong Cơ quay người về phía hắn, bả vai cứng đờ không dễ phát hiện.
Ngụy Vô Tiện cười haha to ở trong lòng: Nhất định là thế rồi.
Hắn ở trên giường thì rất nhiều lời, trong một trăm câu thì có thể có chín mươi chín câu nói nhảm, chỉ một câu còn lại may gia còn đáng nghe chút.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, chúng ta đổi tư thế đi, cứ mãi thế này, sau lưng ta mỏi quá trời."
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, ngươi lấy cái gối kia đến, lót đệm dưới eo ta, đúng đúng, như thế."
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, lúc mới đầu, ngươi...ô chậm chút... không, không, ta không đau, ta chỉ là trướng đến hoảng thôi...ấy ấy, không cần! Đừng đi ra ngoài!"
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, tư thế này được nè, ta thích nhìn ngươi. Ta thích nhất nhìn vẻ mặt ngươi."
Lam Vong Cơ đáp lại hắn:
"Được."
"Biết."
"Ừm."
"..."
Một hai chữ tả lời, Ngụy Vô Tiện nằm ngả người xuống xong thì bắt đầu thả đống lời ghẹo không đáng nhắc tới nữa.
Nhưng, kết quả, không đến một tháng, tất cả các nơi tốt nhất trên người Ngụy Vô Tiện, toàn thân cao thấp đều bị Lam Vong Cơ phát hiện hết. Mỗi lần kết thúc, người nọ đều mềm nhũn không nhúc nhích nổi, đỏ ửng trên mặt mãi không tiêu đi được.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lay bả vai hắn: "Ngụy Anh, có khỏe không?"
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng hừ được một hơi từ trong mũi, mắt cố gắng mở nhìn y một cái, trong ánh mắt mông lung tất cả đều là thỏa mãn, hiển nhiên là bị phục vụ thoải mái đến mức không nói nổi.
Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười, cầm chăn cuốn cuốn, nhét người vào bên trong giường nhỏ. Sau đó y dậy đổi quần áo, ngồi xuống bên bàn đọc sách.
Trên bàn là quyển sổ ghi chép trống kia.
Lam Vong Cơ ngồi trong chốc lát, trịnh trọng mài mực, mở giấy, cầm bút lên. Đầu ngọn bút đặt trên giấy sổ thật lâu mà không động đậy gì.
"..."
Một lúc lâu sau, rốt cuộc, mực nhỏ xuống, rơi trên giấy, một điểm đen đột ngột hiện lên.
Lam Vong Cơ lắc đầu, thu cả giấy và bút lại.
... những chuyện mở miệng thẹn thùng kia, đối với y lại là chuyện quan trọng vô cùng, quả nhiên, vẫn nên chỉ ghi tạc trong lòng thì hơn.
===TBC===
Hí hí, vậy mấy bồ nghĩ quyển sổ đó Kỷ định ghi chép chuyện gì nào? (❤'艸`❤)
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3