Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~
Bắt đầu chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì nào (❁'◡'❁)
🍬 Mừng 01-06 🍭
~~~ start reading ~~~
05. Bị thương
Lam Vong Cơ bị thương... bị móng vuốt của yêu thú chộp vào mu bàn tay.
Bị thương bởi vì bảo vệ đám tiểu bối, cho nên không thể lừa gạt được ánh mắt Ngụy Vô Tiện. Tuy nói chẳng qua chỉ là bị thương nhẹ, nhưng móng vuốt yêu thú có độc, da chung quanh vết thương hơi chuyển màu đen, vốn là bị thương không sâu nhưng nhìn rất là dọa người.
Ngụy Vô Tiện nóng nảy, còn có chút hoảng, vừa chính miệng giúp Lam Vong Cơ hút máu độc, lại vừa tự mình giúp y rửa tiên dược, ở bên người Lam Vong Cơ nửa bước không rời, bận rộn thành một cục len rối, lúc nào cũng luôn miệng:
"Lam Trạm, ngươi còn đau không?" nhìn băng vải chỗ vết thương.
"Lam Trạm, thuốc có đắng quá không?" đưa một viên kẹo đến bên miệng Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi lạnh không? Ta ủ ấm cho ngơi nhá?" khoác thêm cho y một cái áo khoác, lại nắm lấy đôi tay lạnh của y.
...
Vết thương thì nhẹ, độc cũng đã giải rồi, nào đến mức cần phải cuống cuồng huy động như thế.
Vì thế Lam Vong Cơ không nghĩ ngợi gì, muốn lãnh đạm như trước nói: "Ta không sao, không cần phải lo lắng"... nhưng nhìn bộ dạng hốt hoảng cực kỳ này của Ngụy Vô Tiện, mắt y lóe lóe, do dự chút, cuối cùng quỷ xui thần khiến nuốt lời trở lại.
Y hơi nghiêng người sang bên, đầu từ từ tựa vào vai Ngụy Vô Tiện, động tác này khiến y có chút yếu ớt.
Bả vai đột nhiên nặng hơn, Ngụy Vô Tiện sửng sốt: "..."
Hắn rất hiếm thấy Lam Vong Cơ lộ ra mặt yếu ớt, vội vàng hỏi: "Lam Trạm, ngươi sao thế?"
Lam Vong Cơ cố ý hạ giọng, rầu rĩ: "Đừng động, ở cùng ta một lát."
Ngụy Vô Tiện vội nói: "Được, được."
Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy mình có chút hư. Nhìn Ngụy Vô Tiện lo lắng cho mình như thế, y thế mà lại... cảm thấy rất vui vẻ.
Dù sao trước đây dù bị thương nặng thế nào cũng là y tự mình chịu đựng một mình cả.
Y cảm thấy bình hư quá thể rồi.
Dù ngoại miệng Ngụy Vô Tiện nói không động nhưng về cơ bản, cơ thể làm không được, chân trái cọ chân phải một lúc lâu, rất nhanh đã ngồi không yên, xoay người nói: "Ai da, Lam Trạm ngươi để ta xem chút đi."
Hắn nâng mặt Lam Vong Cơ lên, áp trán mình vào trán y, lẩm bẩm: "Hơi nóng á, Lam Trạm ngươi sốt rồi. Có nhức đầu không?"
Hàng lông mi cong dài của Lam Vong Cơ khẽ run, châm chước từ để dùng, nhỏ giọng không thể nhỏ hơn, nói: "Có một chút."
Lam Vong Cơ cảm thấy mình càng ngày càng được voi đòi tiên.
Ai ngờ Ngụy Vô Tiện lập tức không bình tĩnh được, nhảy cỡn lên, dậm chân nói: "Ngươi chờ chút, ta mang ít thuốc hạ sốt cho ngươi!" vừa nói vừa vội vã muốn đi.
"Ngụy Anh!"
Lam Vong Cơ thấy mình đốt lửa quá đà, vội vàng đứng lên kéo cổ tay Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lao đi quá nhanh, đột nhiên bị Lam Vong Cơ kéo về sau, trực tiếp đụng vào ngực y, hai người lảo đảo lại ngồi về giường.
Ngụy Vô Tiện cau mày: "Lam Trạm, ngươi bị thương thì đừng nháo nữa, để ta đi lấy thuốc cho ngươ... ưm..."
Lam Vong Cơ nhẹ đụng môi của hắn.
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt.
Lam Vong Cơ vòng tay giữ chặt hắn, nói: "Ngụy Anh, không cần lo lắng, ta không sao, mới rồi là..."
Ngụy Vô Tiện: "?"
"..." Lam Vong Cơ ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, ta thực sự không sao."
Ngụy Vô Tiện: "... ??"
Ban đầu hắn cảm thấy không hiểu được, nghĩ lại hành động mới rồi của Lam Vong Cơ, nhìn nét mặt hiện tại của y, đột nhiên giác ngộ, đã hiểu.
Lam Vong Cơ cúi đầu, lại nói: "Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng rồi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn "Ai da" một tiếng, xoay người mặt đối mặt ôm lấy Lam Vong Cơ, dùng sức giữ ngực, nói: "Nhị caca, ngươi có phải là ngốc không thế!"
Lam Vong Cơ: ".. cái gì?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Bình thường đều là ngươi chăm sóc ta, thật vất vả có cơ hội để ta chăm sóc ngươi, sao ngươi lại không cho ta tí mặt mũi nào, để ta phát huy thêm chút chứ?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Ta thích bộ dạng ngươi như vừa rồi á, ta cứ thích chăm sóc ngươi cơ."
"Cho nên, cứ ỷ lại vào ta nữa đi, nha~"
Lam Vong Cơ: "..."
=== TBC ===
(✿◡‿◡) sắp tới Ngộ lại chăm rồi ^^ chuẩn bị series Niên thượng - Sư tôn của Tích Tích nè, series Anh Kỷ trường không của Lam đại nè, Phong đại cũng sẽ dấn dần
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3