Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~
Chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì nào (❁'◡'❁)
Bắt đầu một tháng bảy với cục đường này nhé!
Ngộ đã come back đây~
===
7. Túi tiền
Túi tiền của Lam Vong Cơ có chỗ bị rách.
Hai ngón tay của Ngụy Vô Tiện vân vê túi tiền, quan sát nó một lúc lâu, nói: "Đã nhiều năm thế rồi, cũng hết mức rồi."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Lúc trước dùng nó là để tưởng nhớ cố nhân, giờ cố nhân đã về bên gối rồi, dĩ nhiên là không cần phải quá cố chấp.
Lại không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện nói với y: "Nói thế nào nhỉ, ta giúp ngươi vá lại hay dứt khoát thay cái mới đây?"
Vẻ mặt kia không giống nói đùa, Lam Vong Cơ hơi sững sờ: "Ngươi biết mấy thứ này?"
Ngụy Vô Tiện đắc ý: "Ta thật đúng là biết đấy. Không nghĩ tới chứ gì? Khi còn bé quần áo rách nhiều, không muốn thêm phiền toái cho người khác nên tự kiếm kim chỉ tự vá. Sau đó, sau đó một quãng một thời gian, quần áo toàn thân đều là tự mình làm?"
Không cần hỏi kỹ, Lam Vong Cơ cũng biết "một quãng thời gian" kia là chỉ quãng thời gian nào.
Nếu phải làm, dứt khoát làm một cái mới đẹp đẹp đi. Cân nhắc đến đồ mặc thường ngày của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cố ý tìm miếng vải chất liệu tốt sắc xanh nhạt, cầm kim chỉ đến Tĩnh thất, đốt đèn hứng thú bừng bừng bắt đầu động thủ.
Lam Vong Cơ ngồi một bên ngay ngắn nhìn hắn, giống như đang nghe giảng ở Lan thất, quả nhiên là lúc nào cũng nghiêm nghị.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, xì cười vui vẻ, đưa tay quơ quơ trước mặt y: "Kinh ngạc đến thế cơ à."
Lam Vong Cơ chớp mắt nhìn, khẽ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi biết làm cái này không?"
Lam Vong Cơ thành thực nói: "Không biết, chưa từng làm qua."
Ngụy Vô Tiện cười: "Hé hé, Hàm Quang Quân ngay cả thức ăn đều làm ngon đến mức kinh động cả đất trời cuối cùng cũng có thứ không bằng ta rồi."
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Ta có thể học."
Ngụy Vô Tiện ha ha cười to: "Được nha, vậy trước tiên học xuyên kim nha?" vừa nói vừa cầm cây kim mảnh tinh tế kia lên, nói: "Mời."
Lam Vong Cơ hơi nhướn mày, cũng không nhích tới gần, ngón tay cầm một sợi chỉ lên, trực tiếp ném về phía trước. Chỉ thấy sợ chỉ mềm mại bắn ra như một mũi tên, chính xác xuyên qua lỗ kim, xuyên qua xong lập tức mềm oặt lại trước mắt Ngụy Vô Tiện.
"..." Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, ngươi thắng!"
Túi tiền làm xong rất nhanh, Ngụy Vô Tiện không hề khoác lác, mấy việc khâu vá sửa chữa này hắn làm thực sự rất thành thục. Chỉ là làm xong, hắn lại ngừng lại, cầm túi tiền mới sạch sẽ kia, như có điều suy nghĩ về nó.
Lam Vong Cơ hỏi: "Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Làm thì làm xong rồi, nhưng ta chưa từng học thêu nha."
Lam Vong Cơ yên lặng mím môi, chuyện này y cũng không giúp được.
Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, ta đoán nguyên lý cũng không khác mấy đâu. Ầy, Lam Trạm, ngươi giúp ta nghĩ xem, chúng ta nên thêu gì thì hay? Quá phức tạp ta có thể không thêu được đâu."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi muốn thêu gì."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta hỏi ngươi cơ mà."
Hai người yên lặng một lát, rồi lại đồng thời mở miệng.
Lam Vong Cơ: "Thêu hoa sen đi."
Ngụy Vô Tiện: "Thêu đám mây đi."
"..."
"..."
Ngụy Vô Tiện cười: "Ha ha ha ha ha ha ha vậy thì chính diện thêu mây, mặt trái thêu hoa sen!"
Nhưng mà, sự thật chứng mình, bản lĩnh vá quần áo của Ngụy Vô Tiện không tệ nhưng mà thủ công thêu thì, vẫn cần cố gắng.
Thêu một đám mây đã miễn cưỡng cố gắng mới hoàn thành được, Ngụy Vô Tiện thêu mỏi đau cả mắt, dứt khoát không thêu hoa sen cái gì nữa, trực tiếp trộm nhét cho Lam Vong Cơ.
Hắn lăn lên giường ôm gối nghĩ: "Dù sao cũng là Lam Trạm dùng, hoa sen làm gì..."
Hai ngày sau, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhận được một món quà đặc biệt từ chỗ Ngụy tiến bối của mấy nhóc: Một dây buộc tóc xanh nhạt.
Mấy đứa nhóc không biết đấy là vải thừa khi làm túi tiền cho Lam Vong Cơ, chỉ là trong lúc vô tình, mấy nhóc nhìn thấy bên hông Hàm Quang Quân hình như có một cái túi thơm có màu sắc na ná thế. Hoa văn túi thêu rất đẹp, một mặt là mây một mặt là sen.
END
(✿◡‿◡) mấy mẩu chuyện này đều là những cục đường cả, càng ngẫm càng ngọt!!!
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3