Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥
Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn.
Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~
Chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì (❁'◡'❁)
Đợt rồi đã nói là quay lại sau khi ra khỏi khu cách ly sau gần tháng, thế mà Ngộ lại bị triệu tập gấp đi chống dịch tiếp ở bệnh viện, nên không thể tham gia hoạt động sự kiện nào, cũng không hoạt động được mấy, hôm nay rảnh hơn chút, lại đăng chút đường cho đời ngọt hơn
Hôm nay cùng đọc một chút và cảm nhận những miếng đường của Vong Tiện nhé!
~~~ start reading ~~~
13. Niềm vui của Hàm Quang Quân
Lam Cảnh Nghi kinh ngạc không thôi chạy đến nói cho Ngụy Vô Tiện: "Hôm nay Hàm Quang Quân cười một cái trong giờ học!"
Ngụy Vô Tiện bên ngoài thì không gợn sóng thay đổi, giống như đã là chuyện thường, trên thực tế, lòng vui đến lạ, nghĩ: "Có phải hôm nay điểm tâm mình làm cho Lam Trạm ăn ngon quá không? Hay là mạt ngạch mình đeo cho y ngay ngắn quá? Hay là do lúc gần đi mình đột nhiên hôn y một cái?"
Nhưng, sau đó, Lam Cảnh Nghi còn nói: "Hàm Quang Quân đang rất bình thường, lúc mở sách ra mới đột nhiên cười."
Sách? Ngụy Vô Tiện thấy có chút quái, sách nào nhể? Đống khô khan trong sách sao có thể làm y vui vẻ hơn so với những thứ mình làm cho y chứ?
Để tháo gỡ nghi ngờ trong lòng, Ngụy Vô Tiện cố ý mò tới Lan thất tìm quyển sách kia, nhìn nhìn, cái bìa này hình như có chút quen mắt.
... quen mắt là phải thôi, mười lăm tuổi năm ấy, chính hắn cũng học nó rồi. Nội dung cực kỳ nhàm chán, lại còn do Lam Khải Nhân giảng, cho nên một chữ hắn cũng không nghe vào. Sách này lúc đưa tới thế nào thì lúc trả về y nguyên như thế.
"Loại sách này có gì mà lại khiến Lam Trạm cười được?" Ngụy Vô Tiện không nghĩ nổi luôn.
Hắn vừa nghi ngờ vừa mở sách ra, đập vào mắt không phải chữ viết mà là một loạt hình vẽ.
"?"
Hắn lại lât vài tờ nữa, chỉ thấy mỗi một trang, ở góc cuối đều bị người vẽ lên, lúc lật nhanh lần lượt các trang thì còn thành một chuỗi tranh liên hoàn như một câu chuyện kể.
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc nhớ ra: đây chính là quyển sách năm đó hắn dùng!
Lật trang bìa trong, đúng như dự đoán, ba chữ như phượng múa rồng bay sắp lao ra khỏi trang giấy. Nhưng nhìn kỹ lại, bên dưới ba chữ kia, không biết từ lúc nào đã có thêm hai chữ nhỏ ngay ngắn, đại biểu, chủ nhân sách này đã thay đổi: "Lam Trạm"
Nhìn chữ viết, không giống như mới viết gần đây.
Lần này, Ngụy Vô Tiện quả thực là vui đến nở hoa luôn, cầm quyển sách kia điên cuồng phi về "hỏi tội" Lam Vong Cơ đang trên đường về Tĩnh thất, gặp được y, lập tức lao lên hôn y một cái, nói: "Lam Trạm, sao ngươi lại thích dùng đồ của ta thế chứ?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện thoải mái giang hai tay: "Đến đến, toàn thân ta từ cao đến thấp từ trong ra ngoài, cái gì cũng cho ngươi hết, đừng khách khí, muốn lấy cái gì thì lấy đi!"
Lam Vong Cơ nhìn hắn chốc lát, trực tiếp vác người lên vai, vác về Tĩnh thất, đóng cửa.
=== TBC ===
Đợt này hơi bị stress, trong khu cách ly mà không làm việc nhóm được, cảm thấy rất khó chịu. Một mình làm, làm nhiều, ôm hết nhưng chẳng ai coi trọng lời mình nói, người làm cùng thì sợ, không dám xuống xem bệnh nhân, chẳng biết bệnh nhân thế nào, nhưng họ có cái miệng, họ biết hùa theo, là nam thì khác à, là nữ tại sao lại bị coi nhẹ? Tại sao loại không làm, chỉ ngồi hoặc ngủ lại được người ta nói đỡ cho, còn đứa chạy như chó thì lại bị mắng? Ngộ cảm thấy không hiểu luôn, làm một bác sĩ, chẳng lẽ không nên cố gắng vì bệnh nhân à?
Thôi.
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3