Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥
Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn.
Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm hết năm 2023 rồi ~
Chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì (❁'◡'❁)
#VôTiệntinhý_NhấtTiệnkhuynhtâm#HànhtrìnhVôTiện_yêuNgụylàmbạn#忘羡_魏无羡1031生日快乐_羡羡宝贝生日快乐
#VongTiện_NgụyVôTiện_31_10_sinhnhậtvuivẻ_TiệnTiệnbảobốisinhnhậtvuivẻ
#魏无羡1031生日快乐#🌸#不羡尘寰故人归#
~~~ start reading ~~~
Lam Vong Cơ quay đầu, thấy Ngụy Vô Tiện vẫn duy trì tư thế cũ, bên mép thoáng ý cười, trong tay dán một tấm giấy màu sắc rực rỡ... y không kiềm chế được, môi giật giật, muốn nói mà lại thôi.
Mảnh giấy trong tay Ngụy Vô Tiện thực ra là một quyển sách ép, trên giấy màu vàng nhạt có kẹp một đóa hoa khô màu xanh. Dễ dàng nhìn ra được người làm ra sách ép này tương đối để tâm, trên giấy còn làm thêm mấy nét mực trang trí, mỗi đường đều rất hợp lý.
Không cần phải nó, sách ép này chắc chắn là do Lam Vong Cơ tự tay làm ra. Hoa khô này là do y ép, hình vẽ cũng là do y vẽ.
Ngụy Vô Tiện nhìn quyển sách ép rất kỹ, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, càng nhìn càng thích, nói: "Ta tìm được quyển sách thích nhất rồi, kẹp vào đây đi."
Không đợi Lam Vong Cơ đáp lời, hắn lại tự đổi chủ ý: "Không được, không được, sách ép đẹp thế này, hay là đóng khung treo tường đi, không thì treo đầu giường cũng được. ĐÚng, cứ làm thế đi!"
Lam Vong Cơ: "..."
Y lặng lẽ đi tới, ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng.
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu cười hì hì hỏi: "Sao? Ý của ta cũng được ớ chớ?"
Lam Vong Cơ gật đầu, nhưng lại thấp giọng: "Hoa này lúc nở rộ đẹp hơn."
Ngụy Vô Tiện: "Haha, ta biết chớ. Lúc về ngươi đã miêu tả cho ta rồi mà."
Lam Vong Cơ: "Đáng tiếc không thể mang hoa về."
Ngụy Vô Tiện đưa tay gãi gãi cằm y: "Đường xá xa xôi, đóa hoa mềm mại, cũng đâu có cách nào đâu."
Lam Vong Cơ: "."
Ngụy Vô Tiện: "?"
Mặc dù đối phương không nói gì nhưng Ngụy Vô Tiện cảm nhận rõ ràng được đôi tay đang ôm mình khẽ giật nhẹ ngón tay. Đây là động tác nhỏ mà Lam Vong Cơ thường làm, hắn hiểu rõ.
Vì vậy, Ngụy Vô Tiện dịu dàng hỏi: "Sao thế Nhị ca ca, ngươi có lời gì muốn nói với ta?"
Lam Vong Cơ rũ mắt, đắn đo nói: "Ta..."
Ngụy Vô Tiện: "Hửm? Nói đi coi nào."
Lam Vong Cơ rốt cuộc nói ra: "Ta muốn, đưa ngươi đi xem."
Cảnh sắc rất đẹp, đời hoa ngắn ngủi, nếu như Ngụy Anh của y không thể chính mắt nhìn thấy được, chung quy đó là một chuyện đáng tiếc. Hoa khô có làm tinh xảo đến đâu cũng không thể so với việc được tận mắt nhìn thấy biển hoa hàng ngàn hàng vạn bông?
Nghe y nói thế, Ngụy Vô Tiện hơi sững người: "Ấy, vậy thì đi thôi! Ngày mai đi luôn nhá!"
Ngụy Vô Tiện có chút khó tin, chỉ là một chuyện đơn giản thế thì Lam Vong Cơ sẽ không phải xoắn xuýt ngập ngừng đến thế.
Quả nhiên, Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, nhắc nhở: "Ngày mai có việc rồi."
Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, phát hiện đúng là thế thật. Không chỉ ngày mai ngày kia, ngày kia nữa, thậm chí mấy ngày sau đó bọn họ đều đã sớm sắp xếp dự định xong rồi.
Hắn giơ tay ra đếm đếm: "A đúng ha, mai phải dẫn đám Tư Truy đi đến cái trấn nhỏ lầm tước kia. Chuyến này đi ít cũng phải ba bốn ngày. Sau đó thì đi..." bla bla một loạt các địa điểm với việc. "Bọn mình đi đến chỗ nào trước đây nhỉ?"
Đi cái nào trước cái nào sau đâu quan trọng lắm đâu, Ngụy Vô Tiện chần chờ một lát, hỏi: "Hoa này có thể nở trong bao lâu?"
Chờ bọn họ đi đi về về các kiểu xong thì hoa đã sớm tàn rồi.
Thảo nào mà Lam Vong Cơ lại xoắn xuýt như thế.
Giờ Ngụy Vô Tiện cũng xoắn. Nhưng mà ở mặt này thì hắn làm việc rất nhanh gọn dứt khoát, nghĩ một lát hắn nói: "Ài, thật ra thì đơn giản mà, chúng ta lượn đi nhìn xem luôn bây giờ, tiện thể dò đường luôn, thế chẳng phải là được sao? Dù là có chút gấp nhưng vẫn đuổi kịp nhóm Tư Truy được mà! Nhìn chút rồi đi luôn là được, sẽ không ở lại lâu."
Lam Vong Cơ: "Ngươi không mệt?"
Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại: "Lúc này ngươi lại biết để ý xem ta có mệt không rồi à?"
Lam Vong Cơ im luôn.
Ngụy Vô Tiện cười, dùng khuỷu tay chọt chọt y: "Phong cảnh có thể được Nhị ca ca khen đẹp, dù bảo ta phải gấp rút đi hai ngày hai đêm chỉ để nhìn một khắc thì có làm sao? Trừ phi... từ phi ngươi thấy mệt hả Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ đáp lại ngay lập tức: "Ta không mệt."
Ngụy Vô Tiện: "Ta cũng đâu thấy phiền gì đâu!"
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện theo đà: "Vậy cứ quyết thế đi! Tối nay ngủ sớm, ngày mai dậy sớm."
Lam Vong Cơ: "Được."
Y lập tức đứng lên, nói: "Ta đi chuẩn bị nước nóng."
Ngụy Vô Tiện đáp ừ, để ý thấy giọng y có chút khác khác bèn nhìn sang, vừa nhìn bèn thấy nụ cười chưa kịp thu lại trên mặt ai kia.
"Ai yo! Nhị ca ca làm gì mà cười vui thế?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ trở về bình thường ngay trong nháy mắt.
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi có giấu cũng vô ích, ta đã thấy rồi. Ta~ nhìn~ thấy~ rồi~ nhá~"
Lam Vong Cơ: "...ừ."
Vừa nghĩ tới, có rất nhiều nơi có thể cùng ngươi thăm thú, rất vui.
Rõ ràng đã đi qua bao nhiêu nơi như vậy, cũng lại còn rất nhiều nơi có thể đi, nhiều đến mức thời gian cũng không đuổi kịp chúng ta được. Chỉ cần có ngươi đi cùng, rất là vui.
===TBC===
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3