Trước đây Ngụy Vô Tiện rất gầy, lúc hắn bị bệnh nằm trên giường là nhờ Lam Vong Cơ cho dùng thêm nhiều loại thuốc quý nên bây giờ mới có được chút thịt.
Trên đùi hắn có thịt, Lam Vong Cơ biết chỗ nào nhiều thịt nhất, y hơi dùng sức rồi tìm kiếm ở bẹn đùi hắn, năm ngón tay bóp lấy miếng thịt đó, thật mềm.
Đến khi buông tay ra, y không cần nhìn cũng biết kết quả.
Da Ngụy Vô Tiện trắng, dễ có dấu đỏ, chỉ cần dùng một chút lực là bị đỏ rồi...Đặc biệt là ở trên mông, vỗ một phát là có dấu đỏ.
Hô hấp của Lam Vong Cơ dồn dập hơn một chút, y không rảnh để lo cho Ngụy Vô Tiện đang nằm đó thở phì phò, y tiếp tục khom lưng, cúi đầu xuống để hôn hắn.
Lúc khom lưng, y đã nhanh chóng tiến vào giữa hai chân hắn, một tay giữ mông hắn còn một tay thì vòng qua phía sau ôm lưng hắn, gần như muốn ôm lấy hết toàn bộ cơ thể hắn vào vòng tay của mình, lúc y hôn hắn thì cũng chẳng có chút dáng vẻ nào của một vị công tử trong sáng, thanh lãnh, cả hai dính sát lại nhau, như muốn đem hắn nuốt vào cơ thể mình.
Ngụy Vô Tiện sợ bị ngã nên co hai chân lại và không thể trốn thoát nụ hôn này, hai đành phải lấy tay giữ mặt y lại, không cho y tiếp tục sát lại gần mình.
Sau đó hắn nhìn trái, nhìn phải, bất lực nói "Lam Trạm...!ngươi say rồi đúng không?" Lúc trở về đã mang theo một thân nồng nặc mùi rượu rồi.
Y đã nói là thức ăn trong bữa tiệc có dùng rượu làm nguyên liệu, mặc dù khi nấu đã làm rượu tan đi không ít nhưng vẫn còn một chút hương vị.
Cũng có thể là xã giao với người khác khiến rượu dính vào ly mình, hoặc là do bình rượu để trên bàn, cái người này chỉ cần ngửi thấy mùi rượu thôi thì cũng có thể say rồi...Bởi vậy, cái người "một chén đã gục" này nhìn thì có vẻ còn tỉnh táo nhưng thực chất đã say rượu mất rồi.
"Không say", Lam Vong Cơ cãi lại, còn tay thì kéo bộ y phục đen kia xuống.
Hai từ "không say" của y nói ra lại mang ngữ điệu của một người nam nhân say rượu.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cánh tay người kia, phàn nàn "Nếu không say thì sao ngươi lại muốn làm chuyện này ở ngay trên thuyền" nói xong thì lỗ tai của hắn cũng đỏ lên.
Mặc dù thuyền lớn, cửa sổ đóng kín nhưng cũng chỉ ngăn cách với nhau bằng những tấm gỗ, ngoài kia còn có quán rượu với những con thuyền ồn ào khác, thật sự không phải là nơi để con người ta tìm kiếm thú vui.
Lam Vong Cơ cắn lỗ tai của hắn, vội nói:
"Là ngươi bắt đầu trước" Ngụy Vô Tiện nghĩ nát óc cũng không biết mình đã "trước" khi nào.
Hắn bất mãn định trốn thoát, trong khi đang vật lộn với ai kia thì hắn cảm thấy có gì đó nóng bỏng, cứng ngắc chống đỡ ở phía dưới hắn.
Hắn cử động nhưng lại bị Lam Vong Cơ giữ chặt, y phả hơi thở nóng rực vào đôi vai trần trụi của hắn.
Đầu óc Ngụy Vô Tiện choáng váng, mặt thì nóng như lửa đốt, hắn nhìn y chằm chằm, ấp úng hồi lâu mới nói được vài từ "Ngươi đến đi"
Cũng không phải là hắn chưa có kinh nghiệm...Khi kết đạo lữ với Lam Trạm, lúc làm xong lễ Chu công thì hai người cũng đã "làm" rồi.
Lúc ấy, cả hai đều không quá suôn sẻ, mồ hôi đầm đìa, có hơi xấu hổ một chút nhưng lúc sau thì rất thoải mái.
Thân thể của hắn dễ mệt mỏi nên Lam Vong Cơ cũng đã hỏi qua y sư, y sư nói âm dương giao hợp cũng có lợi, chỉ cần không quá sức để sinh bệnh là được.
Đã là đạo lữ, chuyện này cũng là lẽ thường tình thôi...Nghĩ đến đêm đầu tiên đó, mặc dù hắn hơi lo lắng nhưng vẫn có thể trêu chọc để Lam Vong Cơ bớt căng thẳng khi ở trên giường.
Những lần sau thì hắn cũng không lo lắng gì nữa, từ trước tới nay Lam Trạm vẫn luôn ôn nhu, dịu dàng với hắn.
Ký ức của những lần trước vẫn in rõ trong đầu, bây giờ nhớ lại thì tai hắn đã đỏ bừng, chỉ hận không thể đào hố đem mặt mình đi chôn thôi.
Nhưng làm chuyện đó thật sự rất thoải mái dễ chịu.
Hiện giờ bọn họ cũng được xem là mới thành thân nhỉ, với lại từ khi đi chơi bọn họ cũng chưa từng làm qua.
Thật là vô vị nếu nói hắn không mong nhớ những cảm giác mà y mang lại khi ở trên giường.
Nhưng mà, bọn họ vẫn đang ở trên thuyền, mà hắn cũng đang rất buồn ngủ...Lam Trạm uống quá nhiều thì chẳng phải sẽ gục đầu ngủ một giấc sao...nếu say ít thì chắc chắn người này sẽ thất vọng khi ngày mai thức dậy.
Ngụy Vô Tiện do dự.
Đạo lữ hắn ở trước mặt đang hô hấp, hơi thở quẩn quanh chóp mũi của nhau, đơn nhiên sẽ sinh ra chút gì đó quyến luyến.
Quần áo của Lam Vong Cơ cũng xộc xệch, không chỉnh tề, nửa điểm quy phạm cũng chẳng có, hơn nữa, vì hắn không cho y chạm vào nên y cũng có hơi không vui, y nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, ánh mặt y hệt như lúc hắn không chịu ăn chén mầm quế hoa vậy.
Nhưng Ngụy Vô Tiện lại có thể nhìn ra một chút đáng yêu của y, hắn khẽ cắn môi, khẽ nói "Vậy ngươi...làm nhanh nhanh một chút nha"
_____________
Phiên ngoại vẫn chưa hết đâu ạ, tại tuần sau em vẫn còn thi vài môn với mấy tuần nữa cũng ôn thi cuối kì rồi nên em không hứa sẽ ra chap mới sớm đâu nha.
Kì thi này tạch quá huhu.