Ngày hôm sau Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi giúp hắn đi xuống đất, Ngụy Vô Tiện phát hiện chuyện này cũng thật không dễ dàng như hắn tưởng.
Đừng nói hai bước, hắn thậm chí còn không còn không có cách nào đứng lên.
Chân bỏ xuống đất, giẫm trên mặt đất mà cứ giống như giẫm trên một khối bông, hắn một mực đứng dậy, hai cái chân miễn cưỡng trở thành cái cọc gỗ, vừa đứng lên thì liền không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể liền quỵ xuống.
Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy vội vàng đỡ hai bên hắn.
Hai tiểu bối dù không cao lớn nhưng cũng có sức lực, dễ dàng dìu hắn lên giường.
Ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện tức giận vỗ vỗ chân của mình, khiến Lam Vong Cơ bối rối nhìn hắn, hỏi "Chân không thoải mái sao?" y đưa tay muốn xem thử, Ngụy Vô Tiện theo bản năng mà né tránh, hai người chỉ mặc trung y ngồi trên giường nhìn nhau sững sờ, hắn đành xấu hổ cười cười hai tiếng, nói "Không có không có, chính là ngủ nhiều, chân bị đè..."
Lam Vong Cơ thật sự tin, nhíu mày nghiêm túc nói với hắn "Giường lớn, đừng nằm nghiêng"
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, cười híp mắt nói đùa "Nhưng bên cạnh ngươi ấm mà"
Lam Vong Cơ không nói, im lặng lên giường và nằm xuống.
Nằm kế bên, Ngụy Vô Tiện nhìn đối phương một chút, cảm thấy bầu không khí của hai người họ có chút kì quái, nhưng cũng không biết có cái gì kì quái.
Mệt mỏi suốt một ngày, hắn rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, thậm chí còn ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau, cũng qua thời gian ước định với hai tiểu bối.
Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện vẫn rất cố chấp, một lần trắc trở cũng không làm khó được hắn, nhanh chóng bắt đầu nỗ lực lại từ đầu.
Đứng lên không nổi, cũng phải nhờ hai tiểu bối đỡ dậy.
Đôi châm giống như là ngậm chì, cắn răng mới có thể nâng lên một chút.
Kế hoạch ban đầu là luyện tập mỗi ngày coi như không thể thực hiện được.
Thân thể của hắn suy yếu, sau hai ngày luyện tập liên tục hắn bắt đầu ho khan với đau đầu, Lam Vong Cơ cũng không biết nguyên nhân do đâu, cho rằng hắn vẫn chưa hết nhiễm phong hàn hoàn toàn, mỗi lúc ngủ đều hận không thể đem cả người hắn bọc lại, không cho cảm lạnh.
Ngụy Vô Tiện mơ màng ngủ qua ba ngày, giữa chừng tỉnh lại bốn năm lần, có một hai lần là tỉnh vào lúc đêm khuya, hắn mơ hồ cảm thấy mình đang rúc trong ngực Lam Vong Cơ, một cánh tay ấm áp vòng qua eo hắn.
Hắn rất buồn ngủ, cảm thấy trên người rất ấm áp, không nghĩ nhiều, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Thế là việc luyện tập đổi thành bốn năm ngày một lần.
Một tháng sau lại trở thành hai ba ngày một lần.
Đông qua xuân đến, khi một trận mưa phùn rả rích nữa lại tạnh, Ngụy Vô Tiện có thể ngửi được mùi hơi đất thoang thoảng trong không khí.
Hắn nhớ lại con suối đầy cá ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng cũng chỉ có thể rầu rĩ ngồi trên giường xoa chân của mình.
Tập luyện nhiều lần, chân hắn có chút không chịu nổi, ngày thường lúc đi ngủ đều cảm thấy nhói nhói, giống như có rất nhiều con kiến cắn vào da thịt hắn.
Mặc dù hắn rất cẩn thận che giấu chuyện này với Lam Vong Cơ, nhưng ngày thường đi đứng không thoải mái, ban đêm hắn cũng ngủ không được ngon.
Lam Vong Cơ thấy vậy, qua mấy ngày sau liền đưa cho hắn vài quyển thoại bản*
*Thoại bản: cách gọi khác của tiểu thuyết, dc coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.
Ngụy Vô Tiện mở ra xem, bên trong còn có vài bức tranh đánh nhau, nhìn không nhã chính như sách Hàm Quang Quân đọc.
Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, cũng có chút ngạc nhiên hỏi "Cho ta?"
Lam Vong Cơ gật đầu một cái, nói "Giết thời gian" lại nói thêm "Không thể xem nhiều, ảnh hưởng mắt"
Ngụy Vô Tiện "Ừm" một tiếng, lật qua một trang khác, thích thú xem.
Trước đây hắn rất thích xem loại sách này, thiếu niên ai lại không thích đọc truyện có anh hùng, cái gì mà xuống núi bị trúng độc sẽ được cứu giúp, còn có mỹ nhân ở cạnh? Chỉ là sau này mọi chuyện thay đổi, hắn cũng không có cơ hội xem lại những loại sách này, hơn mười năm, không biết khẩu vị của Huyền Môn Bách Gia có gì thay đổi không?
Hắn xem sách, Lam Vong Cơ đi tới giường với mùi thảo dược thơm ngát, sau đó nhấc chăn lên, sờ vào chân hắn.
Ngụy Vô Tiện bị dọa đến toàn thân run một cái, sách đều ném đi hết, vội vàng kéo quần, nhìn chằm chằm y hỏi một câu "Ngươi làm gì?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn "Chân của ngươi không thoải mái"
Ngụy Vô Tiện tưởng rằng y đã biết cái gì rồi, lập tức moi ruột gan tìm lý do.
Nhưng Lam Vong Cơ đã dời tay trước, phủ bàn tay ấm có thảo dược lên bắp chân hắn, nhẹ nhàng ấn một cái.
Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện cảm thấy lông tơ như dựng lên hết, toàn thân cứng đờ, trái tim hắn theo động tác của y lúc lên lúc xuống, đập bịch bịch, căng thẳng đến mức không thở nổi.
Lam Vong Cơ hỏi hắn "Lực đạo thế nào?"
"À, có thể..." Ngụy Vô Tiện lắp bắp trả lời.
Hắn muốn rút chân về, nhưng mỗi chỗ do bàn tay kia chạm qua đều nóng lên, cảm giác như da thịt bị điện giật, khiến toàn thân hắn mềm nhũn không sức lực.
Không bao lâu, hắn cảm thấy trên mặt mình nóng, cuốn quýt đi tìm mấy quyển thoại bản kia, vừa tốt để che mặt mình.
Nhưng hắn không đọc sách mà lại vụng trộm nhìn Lam Vong Cơ.
Nam nhân kia thả tóc, mái tóc đen rủ xuống tà áo trắng, khuôn mặt như băng tuyết tạo thành, như là thần tiên thanh lãnh thoát tục nhưng lại hết sức chăm chú xoa bóp bắp chân cứng ngắc của hắn, giữa hai hàng chân mày còn có một tia ôn nhu...!Ngụy Vô Tiện nghĩ: Lam Trạm nhất định là học cách xoa bóp ở y sư.
Mặc dù có chút không lưu loát, nhưng có thể cảm nhận được tâm ý trong đó.
Mới nhìn một chút, không biết vì sao mặt hắn lại càng đỏ, hai tai cũng nóng lên.
Về sau, mỗi ngày trước khi đi ngủ, Lam Vong Cơ đều sẽ xoa bóp cho hắn một chút, có khi hắn còn thức cũng có khi hắn đang ngủ.
Nửa tháng trôi qua, hắn hoàn toàn quen thuộc cái thói quen này, có thể trong lúc ngủ nghe thấy Lam Vong Cơ nói "Bên kia", hắn liền chầm chậm xoay người, duỗi cái chân khác ra.
17/10/2021.