Không biết cách xoa bóp này có thật hiệu quả hay không mà cuối tháng ba đầu tháng tư hắn đã có thể đứng loạng choạng trên mặt đất.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cực kì cao hứng, còn len lén đưa cho hắn bánh đã mua được ở thành Cô Tô hôm trước, không biết đã dùng pháp thuật gì để bảo quản bánh hải đường, đắc ý nói "Là phần thưởng!".
Bánh hải đường vẫn nóng hổi, còn phủ mạch nha phía trên, còn có miếng hoa quả tỉa nhỏ, hạt vừng làm thành ngũ sắc.
Hắn cắn một miếng, cảm thấy thật mềm, giơ ngón tay cái với Lam Cảnh Nghi, trong đầu cố gắng nhớ lại, hơn mười năm trước lúc đến Cô Tô nghe học hắn cũng đã nếm qua mùi vị của bánh hải đường.
Khi có thể đứng, thì tiếp theo sẽ là đi.
Cũng không phải tập tễnh bước đi như một đứa bé mới tập đi, cơ thể của hắn vẫn có kí ức.
Mặc dù tốn sức nhưng rất nhanh đã có thể bước hai bước.
Mắt thấy sự tiến bộ rõ rệt, gan của Ngụy Vô Tiện cũng lớn thêm không ít.
Một ngày giữa trưa, Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi tới trễ, hắn có hơi nôn nóng, loạng choạng vịn đầu giường đứng lên.
Là một ngày tốt lành, ánh nắng chiếu vào phòng, còn có thể nghe được tiếng chim hót.
Hắn vịn tường, ngập ngừng bước hai bước, chân vẫn có chút run nhưng hắn vẫn nghĩ tới cánh cửa cách đó một chút.
Nhất thời nóng vội, bước hai bước không vững, lập tức mất hết sức lực, té lăn trên đất.
Lần này té, đầu gối đập xuống, bàn tay chống xuống đất cũng vô cùng đau đớn, nhấc lên xem thử, đã trầy một chút da.
Lúc hắn nằm trên mặt đất, trong đầu đều là: Lần này xong rồi, Lam Trạm chắc chắn sẽ phát hiện.
Hai tiểu bối chậm một bước chạy vào cửa, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nằm ở trên mặt đất, bị dọa đến hồn phi phách tán, luống cuống tay chân đỡ hắn lên giường.
Lam Tư Truy căng thẳng đến hai con mắt cũng đỏ lên, bưng nước ấm tới, xoa xoa bàn tay với đầu gối bị thương của hắn, một điểm nho nhỏ mà cứ như vết thương gì kinh khủng lắm.
Ngụy Vô Tiện áy náy, an ủi rất lâu mới dỗ người nọ vui vẻ lên được một xíu.
Sau khi các tiểu bối rời đi, Ngụy Vô Tiện vẫn như thường lệ nằm thiếp đi ở trên giường, mơ hồ cảm thấy đôi tay quen thuộc chạm vào bắp chân của hắn.
Nhưng nửa ngày cũng không xoa bóp như những lần trước.
Hắn chống đỡ mi mắt nặng nề lên nhìn người nọ, lập tức giật mình, cả người cũng tỉnh táo lại.
Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn chỗ đầu gối hắn bị trầy da.
.
ngôn tình hoàn
"Lam, Lam Trạm..." hắn vô thức mở miệng, liền hối hận: Lúc này nên giả vờ ngủ cho qua.
Nhưng Lam Vong Cơ đã nhìn thấy hắn rồi, Ngụy Vô Tiện cũng không dám nhắm mắt nằm xuống, đành phải đáng thương nhìn đối phương.
Tóm lại, hắn nghĩ nên nói lời xin lỗi trước.
Thế là mở miệng "Thật xin lỗi"
Lam Vong Cơ sững sờ "Vì sao?"
"Ta muốn xuống đất tập đi một chút, nhưng không nói cho ngươi biết" Ngụy Vô Tiện vội vàng "Ta không phải cố ý muốn giấu ngươi! Ta sợ ngươi lo lắng..."
Hắn vừa giải thích vừa lo lắng nhìn biểu hiện của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, khẽ thở dài nói "Ta đã sớm biết"
Ngụy Vô Tiện tự cho mình đã che giấu đến thiên y vô phùng*, hắn sửng sốt "Hả?"
*Thiên y vô phùng 天衣无缝: không có bất kì thiếu sót, sai sót gì cả.
"Mỗi tuần ta đều giảng bài cho bọn nó một lần" nói bóng nói gió, Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy đến Tĩnh Thất lúc trưa đều bị người này nhìn thấy.
Ngụy Vô Tiện ngậm miệng, ỉu xìu bất động.
Lam Vong Cơ cẩn thận né vết thương của hắn, một lần nữa lại xoa bóp.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn trần nhà bĩu môi, nhỏ giọng phàn nàn "Hàm Quang Quân thật sự biết mọi chuyện..."
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, không trả lời.
Ngụy Vô Tiện có chút buồn ngủ, nghĩ: Biết rõ lại không nói, nhìn hắn luyện tập cực khổ như vậy cũng không thưởng cái gì – Cảnh Nghi còn cho hắn một cái bánh hải đường! Nếu như hắn có thể mau khỏe lại, Lam Trạm cũng sẽ không cần ngày ngày quan tâm hắn như thế...!Dù sao cũng là Tiên đốc.
Tiên đốc vẫn luôn bận nhiều việc, mặc dù nhìn Lam Trạm có vẻ làm rất tốt, việc lớn việc nhỏ đều biết.
Chuyện nhỏ như vậy cũng biết.
Không riêng gì Vân Thâm Bất Tri Xứ nói không chừng bên ngoài Huyền Môn Bách Gia cũng biết được rõ ràng...!
Bỗng nhiên, một chuyện mà bấy lâu hắn bỏ bê lại lóe lên trong đầu, hắn lập tức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng lên nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cho rằng không cẩn thận đã đụng phải vết thương trên đầu gối của hắn, động tác dừng lại, nhíu mày hỏi "Đau không?"
"C-Không, không đau, chỉ là trầy một chút da" Ngụy Vô Tiện vội vàng khoát tay "Lam Trạm, ta hỏi ngươi chuyện này a...!Lúc trước ta ở quán trọ nhỏ ở phương Bắc, chính ta cũng không biết ở nơi nào...Ngươi làm sao lại tìm thấy ta?"
Lam Vong Cơ thu tay lại, ngẩng đầu về phía hắn, nói khẽ "Đài quan sát"
"Đài quan sát?" Ngụy Vô Tiện lặp lại một lần.
Hắn biết đài quan sát là do Tiên đốc trước kia là Kim Quang Dao cho xây khắp các nơi Huyền Môn Bách Gia, mục đích là nơi xa xôi hẻo lánh có tà ma yêu thú cũng kịp thời thông báo, phái người lân cận đi xử lý.
Như vậy đại khái là mấy thương nhân kia chữa trị cho hắn trong vô vọng nên đã đi tới đài quan sát.
Nhưng đài quan sát còn quản cả chuyện bệnh nhân?
Lam Vong Cơ thấy hắn hoang mang, lặng lẽ nắm chặt tay, trên mặt vẫn bình tĩnh nói "Là ta không yên tâm...!để tu sĩ Lam thị đóng giữ ở đài quan sát ven đường, nếu biết hành tung của ngươi, báo lại cho ta"
Lần này Ngụy Vô Tiện hoàn toàn kinh ngạc, hơn nửa ngày mới chậm rãi nói "Ngươi, ngươi một mực...nghĩ đến ta?"
Lam Vong Cơ gật đầu một cái.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhất thời không biết có phải nên cảm thấy may mắn hay không: Lam Trạm vẫn còn phái người để ý đến hắn, nếu không hắn đã thật sự chết ở cái trấn nhỏ kia rồi.
Hay là nên cảm thấy phiền muộn: Mình đúng là không để những người bên cạnh yên tâm, lúc trước thì là người Giang gia, hiện tại là để Lam Trạm cả ngày lo lắng.
Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, không để sót một tia biểu hiện của hắn.
Thấy hắn như thế, y do dự hỏi "Ngươi...không trách ta?"
Ngụy Vô Tiện chớp mắt, ngạc nhiên nói "Trách ngươi cái gì? Trách ngươi lo lắng cho ta hay là cứu ta?" sau đó hắn nhịn không được, cười nói "Lam Trạm, quan hệ của chúng ta bây giờ là chung một giường, đâu có chuyện tin hay không tin"
Tâm tình Lam Vong Cơ đang khá căng thẳng, lại bị câu nói này của hắn làm cho luông cuống.
Hai người đang đối mặt nhau ở trên giường, Ngụy Vô Tiện rất thẳng thắn tựa đầu vào cửa sổ, trong ánh nến chập chờn nhìn về phía y, hai mắt sáng ngời, ôn nhu nói khẽ "Cảm ơn ngươi"
Hàng mi Lam Vong Cơ run rẩy, rủ mắt nói "...Giữa ta và ngươi, không cần phải nói cảm ơn"
"Đừng, Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện nằm trên gối, từ từ nhắm hai mắt, thì thầm "Hiện tại ta không thể làm gì cho ngươi, chỉ có thể ngoài miệng nói hai từ cảm ơn...!Ngươi cũng đừng không muốn a"
"Ừm"
Ngụy Vô Tiện vốn đã rất buồn ngủ nhưng lại nghe tiếng "Ừm" này vẫn là không tự chủ được mỉm cười.
Lam Vong Cơ ngồi ở bên cạnh, ánh mắt vẫn dính chặt vào khuôn mặt của hắn.
Một lát sau, hơi thở của người trước mặt mới dịu lại.
Lam Vong Cơ sửa lại chăn cho hắn, sau đó thổi nến.
17/10/2021.